Trò Chơi Suy Diễn

Chương 321: Trong nước có người (1)

Tại sao Dư Hạnh lại chắc chắn rằng đó là xương người chứ không phải xương động vật? Bởi vì khi Dư Hạnh đi, hắn đã vô tình đá bay một cái đầu lâu xương sọ khiến nó lăn ra xa...



Bên cạnh đó có một điều không đúng ở đây là mặc dù ngôi làng này thờ cúng một vị thần không tồn tại và dân làng có thể không phải là những người sống. Nhưng qua thời gian ngắn tiếp xúc với bọn họ, Dư Hạnh nhận thấy rằng những người dân này vẫn có nhu cầu ăn uống bình thường.



Bà Lý vẫn luôn nấu ăn và tự mình ăn những món đó. Dù bà ta không có dạ dày và cũng không biết số thức ăn đó đã trôi đi đến nơi nào nhưng nói tóm lại là nguyên liệu dùng để nấu ăn không có vấn đề gì cả. Bất luận là trồng trọt hay chăn nuôi gia súc đầu không có vấn đề gì. Nguồn nước cũng là nguồn nước sạch.



Con sông này quá bẩn. Người dân không thể lấy nước từ đây. Chớ nói gì đến chuyện cháu trai của bà Lý đã từng bắt cá ở đây.



Ở đây căn bản không có nổi một con cá.



Vì vậy Dư Hạnh suy đoán rằng hàng ngày người dân đã lấy nước từ con sông hoặc hồ ở phía trên kia. Và hiện tại, bà cốt dẫn hắn đến đây chắc chắn có mục đích đặc biệt khác.



"Nơi đây sao mà u ám thế." Dư Hạnh giả vờ sợ hãi. Hắn đi sát lại về phía bà cốt giống như một người cảm thấy rất bất an nên cần phải tìm đến nơi khiến mình có cảm giác an toàn. Nói chung là giờ hắn giống như một người luôn bị người khác khi dễ.



"Hả? Dòng sông này chỉ hơi yên tĩnh thôi mà. Sao cậu lại nghĩ nó u ám chứ?" Bà cốt kéo Dư Hạnh đến gần con sông cho đến khi cả hai có thể thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước đục thì cô ta mới buông tay.



"Thích Duy, cậu có biết không?" Bà cốt nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Dư Hạnh trên mặt nước. Vẻ mặt cô ta tràn đầy vui vẻ, giọng điệu càng trở nên dịu dàng nói: "Chồng của tôi đã không thể trở về nhà. Cho nên mỗi khi nhớ đến anh ấy thì tôi đầu đến đây nói chuyện với con sông này. Khi tôi làm như vậy, dường như anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi." Khi Dư Hạnh nghe bà cốt gọi hắn là Thích Duy bằng cái giọng điệu ngọt ngào như thể đang gọi một người khác, hắn đã cảm thấy rùng hất cả mình.



Dư Hạnh chạm nhẹ vào mũi và nói: "Chồng của cô đang ở dưới đáy sông à?”



Bà cốt: “...?”



Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Hạnh. Trong ánh mắt tràn ngập sự dò xét như lúc gặp nhau lần đầu. “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Dư Hạnh nhìn thấy phản ứng của cô ta, trong lòng cười nhạo một tiếng. Nhưng bầ ngoài lại làm ra vẻ hoảng sợ và lúng túng: “Thật xin lỗi! Tôi không có ý xúc phạm đến chồng của cô. Chỉ là tôi nghe cô nói rằng khi cô nói chuyện với dòng sông thì cô cảm tưởng như chồng cô vẫn đang ở bên cạnh cô. Nên tôi... Tôi nghĩ rằng... Nghĩ rằng...” Bà cốt vẫn nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh.



“Nghĩ rằng chồng của cô đã chết đuối ở dưới sông. Thật sự xin lỗi...” Giọng nói của Dư Hạnh càng ngày càng nhỏ dần. Cuối cùng trên mặt hắn tràn đầy sự đau khổ. Dư Hạnh cúi đầu xuống trông như đang chờ bị mắng chửi khi đã làm sai chuyện gì đó vậy.



Bà cốt quay mặt đi, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước, nhẹ nhàng nói: 'Không sao đầu. Tôi không trách cậu nên cậu đừng buồn bã như thế. Tôi muốn thấy mỗi ngày trên khuôn mặt của cậu đều tràn ngập sự vui vẻ.”



Nếu ai khác nói câu này, Dư Hạnh thậm chí có thể cảm thấy đó là một lời tỏ tình. Nhưng khi lời đó là do bà cốt nói ra, hắn cảm thấy rùng mình. Bởi vì trong ánh mắt của bà cốt không hề có một chút quan tâm đến hắn. Ngược lại, luôn phát ra một loại cảm xúc kỳ lạ.



Ở bên bờ sông không có cái gì để chơi ngoài sự bất ngờ là có thể đạp phải xương người bất cứ lúc nào thì chỉ còn lại cảnh vật hoang vắng và bẩn thỉu.



Sau một lúc, Dư Hạnh nói: “Chúng ta không đi đến nơi khác...”



“AI” Bà cốt kinh ngạc hét lên. Tiếng kêu của cô ta đã làm gián đoạn những gì Dư Hạnh đang định nói. hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Bà cốt cúi đầu nhìn xuống, lộ ra bắp chân bị thương do bị cây cỏ quẹt vào.



“Tôi không cẩn thận... Đau quá, không thể đi được nữa.” Bà cô ơi, cô chỉ cần đứng một chỗ thì cũng bị chấn thương hả?



Dư Hạnh im lặng một lúc sau đó hắn cúi xuống nhìn xem. Thật lòng mà nói thì vết thương này trông rất sâu, máu tươi nhanh chóng chảy ra ngoài và một đoạn da thịt đã bị cắt mất. Bên cạnh đó, cây cỏ dù trông có vẻ nhỏ nhưng nó rất cứng. Hơn hết trên thân cây cỏ còn mọc ra những răng cưa nên nó dễ dàng cắt qua da người khiến mảnh thịt nhỏ bị dính trên đó.



Trên đường đi đến đây, loại cỏ này không hiếm. Chỉ là Dư Hạnh mặc quần dài nên hắn chỉ cảm thấy quần áo bị vướng vào cỏ. Còn bà cốt thì khác. Hôm nay cô ta mặc một chiếc sườn xám màu đen có thêu hoa văn ở bên trên nên đôi chân của cô ta không có lớp bảo vệ khỏi môi trường bên ngoài. ( cầu kim phiếu bạo chương ạ )
Bạn cần đăng nhập để bình luận