Trò Chơi Suy Diễn

Chương 37: ngươi thật hữu dụng a

Chương 37: Ngươi thật hữu dụng a
Câu chuyện không dài, đến đây là kết thúc.
Hải Yêu dang tay ra: "Thôn trưởng nói đây là câu chuyện ghi chép trong một quyển sách tổ tiên để lại, hắn cảm thấy đây nhất định không phải thật, nhưng người từ ngoài đến, nhất là người trẻ tuổi, thì thích nghe chút chuyện ly kỳ, cho nên mới chọn truyền thuyết này kể cho ta nghe."
Chủ yếu là những chuyện tả thực kia đã không còn gì để nói, người trong thôn bọn họ ít, tự mình trồng trọt là đủ tự cấp tự túc, còn có thể lên núi săn thịt rừng, mang đi trấn Long Đầu bán lấy ít tiền.
Cuộc sống rất giản dị.
Triệu Mưu suy tư một lát, không biết nghĩ đến điều gì, nhưng chỉ nói: "Nói cách khác, dân bản xứ xem truyền thuyết này như một câu chuyện thuần túy để nghe, căn bản không hề coi là thật."
"Ừm, giống như bọn hắn chẳng thèm ngó tới những lời đồn từ bên ngoài rằng bên trong Quá Long lĩnh có rất nhiều chuyện ma quỷ vậy." Hải Yêu nói, "Thôn trưởng nói hắn từ nhỏ sống ở trên núi, chưa từng thấy quỷ, cũng không có thôn dân nào gặp qua quỷ."
"Đây cũng là nguyên nhân khiến thôn dân sống nhẹ nhõm tự do như vậy đi." Tống Tuyết tiếp lời.
Bọn hắn đến sớm, mặc dù tốn phần lớn thời gian vào việc tìm đồ, nhưng lúc vừa đến đã hỏi thăm thôn dân xem trong thôn gần đây có xảy ra chuyện lạ hay không.
Tất cả mọi người đều nhất trí trả lời là không có, Tống Tuyết nhìn chăm chú vào ánh mắt của bọn họ, không phát hiện bất kỳ dấu vết nói dối nào.
Dân phong luôn luôn phản ánh hoàn cảnh sinh hoạt của dân chúng, thôn dân huyện Toan Dữ nhiệt tình thuần phác, đối với người ngoài không chút nào phòng bị, chỉ sợ không chỉ chưa từng gặp quỷ, mà ngay cả kinh nghiệm bị người ngoài lừa gạt cũng không hề có.
"Thì ra là thế." Ngu Hạnh nhẹ giọng tự nói, nhưng những người ở đây tai rất thính, đều bị câu nói này thu hút sự chú ý.
"Ngươi phát hiện ra điều gì?" Quinn tò mò mở to hai mắt.
"Ta đã nói chuyện với sư phụ già của gánh hát, lúc ấy có chuyện làm ta hơi nghi hoặc, bây giờ đã nghĩ thông suốt." Ngu Hạnh cũng không vòng vo, nhận lấy lư hương, "Lão sư phụ này họ Mã, kịch đèn chiếu là sản nghiệp gia tộc."
Mã gia ở Quá Long lĩnh, vào thời đại trước đã từng tiếng tăm lừng lẫy, gia đình đông đúc, không phải thành viên gia tộc nào cũng muốn làm nghề kịch đèn chiếu, nhưng gia chủ mỗi đời nhất định phải kế thừa kịch đèn chiếu.
Mã gia đã sản sinh ra rất nhiều người quang vinh xuất sắc, nhiều người không hiểu, vì sao Mã gia thành tựu cao như thế, lại cứ muốn người kế thừa vị trí gia chủ làm cái nghề thuộc hạ cửu lưu vào lúc đó.
Nhưng đây chính là quy củ của Mã gia.
Sư phụ già cảm khái với Ngu Hạnh về việc gia tộc sa sút, nhắc đến một thời điểm mấu chốt, vào mấy đời tổ tiên trước, ông cố của ông ta (thái thái gia gia) đi theo gánh hát qua một nơi, gặp phải trận đại hồng thủy, gánh hát chết hơn phân nửa, bao gồm cả Mã gia Gia chủ lúc đó.
Ông cố của ông ta cùng số ít người thoát khỏi nơi gặp nạn, sau đó được chọn làm gia chủ mới, từ đó về sau, Mã gia liền vận may không đủ, dần dần xuống dốc.
"Trận đại hồng thủy vào thời điểm này, hẳn là trận lũ lụt xảy ra ở huyện Toan Dữ." Ngu Hạnh nhìn chăm chú vào chiếc lư hương trông có vẻ bình thường, "Mặc dù gánh hát và thôn dân huyện Toan Dữ không biết nhau, nhưng duyên phận của bọn họ, có lẽ đã bắt đầu từ rất lâu trước đây."
"Chờ một chút, cái ông thái thái gia gia kia, sẽ không phải giống người bộ lạc Toan Dữ, là chết đi rồi lại sống lại chứ?" Hải Yêu đột nhiên thông suốt, "Thái thái gia gia cũng bị hư thối sao?"
"Cái này thì lão sư phụ lại không nói, bất luận thế nào, ông ta cũng không thể cùng một người mới gặp mặt một lần như ta mà bàn luận chuyện tổ tiên có bị hư thối hay không." Ngu Hạnh cười khẽ, nói tiếp.
Sư phụ già lúc trẻ đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, lúc này Mã gia đã hoàn toàn xuống dốc, thời thế cũng loạn lạc, những huynh đệ giàu có trước kia đều cắt đứt liên lạc với nhánh của gia chủ, phụ thân ông ta bán nhà cũ, thực sự trở thành một nghệ thuật gia kịch đèn chiếu lang thang khắp nơi.
Mỗi lần trước khi bắt đầu diễn, phụ thân đều sẽ dâng hương kính tổ, đồng thời yêu cầu ông ta cùng tế bái.
Sau đó không biết từ lúc nào, nghi thức dâng hương liền không còn nữa.
Phụ thân của sư phụ già không nói với ông ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ là già yếu đi rất nhanh, sống đến 50 tuổi coi như là thọ hết chết già. Từ đó sư phụ già tự mình bươn chải, đồng thời kết hôn sinh con, người con trai phản nghịch, không muốn làm nghề này, tính tình cũng rất ngang ngược, có một lần đắc tội người khác, bị chém chết.
Những thông tin này đều là do Ngu Hạnh nói dối là muốn viết truyện ký cuộc đời cho lão nghệ thuật gia, sư phụ già mới kể ra.
Lúc chia sẻ, sư phụ già còn nhấn mạnh: "Cái thứ mất mặt là con trai của ta thì đừng viết... Ai, mấy đứa đồ đệ hiện tại của ta đều là cô nhi không cha không mẹ, chúng nó đều rất hiểu chuyện."
Bốn đồ đệ nghe lén, tiểu cô nương nước mắt rưng rưng, đại đồ đệ ổn trọng cũng mím môi đỏ cả vành mắt, sau đó khi nhìn thấy Tam đồ đệ lao đến làm mặt quỷ thì nén nước mắt lại.
"Trọng điểm là, ngừng tế bái, già yếu đi nhanh hơn." Nhậm Nghĩa cuối cùng cũng chen vào nói, "Không thể xác định giữa hai việc này có mối liên hệ rõ ràng, nhưng cũng là một hướng suy nghĩ."
"Còn nữa, đã xảy ra chuyện gì, để phụ thân của sư phụ già, một người coi trọng truyền thống như vậy, lại trực tiếp từ bỏ thói quen dâng hương?" Tống Tuyết nói, "Theo như miêu tả của sư phụ già, ông ta cũng không nhớ rõ sự kiện đặc biệt nào, nếu không đã không kể qua loa như vậy."
Triệu Mưu đẩy gọng kính mảnh trên sống mũi: "Chuyện này tạm thời không cần băn khoăn, nếu đây là thông tin quan trọng, sau khi vào phó bản nhất định sẽ có yếu tố liên quan, còn ở hiện thực, chúng ta đã không thể tiếp tục đào sâu hơn nữa."
—— những thông tin này, đã là mức độ cao nhất mà sư phụ già có thể tiết lộ cho người lạ.
Bọn họ cần căn cứ vào tất cả thông tin hiện có, suy đoán ra cách dùng của lư hương.
Chiếc lư hương này phần lớn khả năng là phụ thân của sư phụ già đã từng dùng, về sau bị cất dưới đáy hòm, sau khi đổi rương sư phụ già cũng không vứt nó đi.
Bên trong lò trống không, chỉ có ở góc cạnh còn sót lại một ít tro tàn đã đông cứng.
"Nếu nói là vì chuyện gì đó, lư hương không còn được sử dụng nữa, vậy chúng ta muốn mở phó bản, chẳng phải chỉ cần sử dụng lại một lần là được sao?" Quinn không hiểu, "Nhưng ta dâng hương rồi, không có chút phản ứng nào cả."
"Cho nên ta mới nói, trọng điểm không phải dâng hương, mà là tế bái." Ngu Hạnh ném lư hương lại cho cậu nhóc ngoại quốc này, "Kính trọng tiên tổ, cầu mong tiên tổ phù hộ, cầu cho buổi biểu diễn thuận lợi, đó mới là lý do dâng hương. Ngừng dâng hương, đơn giản là vì phát hiện, 'tiên tổ' có vấn đề."
Vấn đề?
Điều này lại không thể không khiến người ta nhớ tới chuyện thi thể trong truyền thuyết, nhưng nếu tiên tổ giống như người bộ lạc Toan Dữ, thì tại sao đến đời phụ thân của sư phụ già mới xảy ra vấn đề?
Đáp án không nằm ở đây.
Lời của Ngu Hạnh vừa dứt, Triệu Mưu đã biết được suy nghĩ của hắn: "Ngươi định tế bái người da ảnh mà chúng ta gặp phải?"
Trên đường tới đây bọn hắn đã gặp lão Hoàng giả, bây giờ vẫn còn đang chứa trong ba lô.
"Các ngươi cũng gặp phải rồi sao?" Tống Tuyết thuận miệng hỏi, cũng nghĩ ra điểm mấu chốt, "Thì ra là thế, kịch đèn chiếu là nghề kiếm sống đời đời kiếp kiếp của Mã gia, trong khi người huyện Toan Dữ sống nhẹ nhàng, thì Mã gia lại nhanh chóng xuống dốc. So với huyện Toan Dữ, Mã gia càng giống bên bị nguyền rủa hơn."
Nếu bọn họ không thể dùng thân phận hậu bối để tế bái tổ tiên Mã gia, vậy thì lùi một bước mà tìm cách khác, xem người da ảnh như là vật liên quan đến Mã gia.
"Tiếp theo, chúng ta chỉ cần tuân theo quy củ tế bái, tự mình làm một lần, hẳn là có thể mở ra phó bản." Triệu Mưu nhếch môi, "Vậy ta đi tạo dựng mối quan hệ với gánh hát trước..."
Ngu Hạnh đã lộ mặt rồi, không thích hợp đi nữa, vậy thì để hắn đi tìm hiểu trình tự nghi thức tế bái tiên tổ.
Nhậm Nghĩa ngăn hắn lại.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cái USB kết nối với thiết bị tình báo của Triệu Mưu, chia sẻ qua một tập tài liệu.
Trong lúc Triệu Mưu mở ra xem, Nhậm Nghĩa giải thích: "Trên đường tới đây ta đã thu thập không ít tư liệu có khả năng cần dùng đến, bao gồm các phương thức tế tự ở vùng Quá Long lĩnh, tế tổ và tế thần không hoàn toàn giống nhau, các ngành nghề khác nhau cũng có sự khác biệt nhỏ, ta đã tổng kết lại tất cả rồi."
Mọi người: ". . ."
Tất cả đều?
Bạn cần đăng nhập để bình luận