Trò Chơi Suy Diễn

Chương 142: Hệ thống tiêu chuẩn kép vô t...

Ồ, tính làm gì vậy, định làm một nhóc loli tanh mùi máu chăng?



Dư Hạnh không thèm động tay động chân, hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ yếu của Susan với một thái độ châm biếm. Martha hạ thấp giọng, cô ấy ghé đầu đến gần Dư Hạnh, hai mắt cô ấy vẫn đang dán chặt vào người Susan giống như sợ cô bé sẽ lại có hành động nào đó, cất giọng run rẩấy: “Anh Roy, Susan này là người hay quỷ?” Vừa mới thảo luận hồi lâu, phát hiện nơi này vừa có người vừa có quỷ, nhưng Martha không thể phân biệt nổi.



Dư Hạnh: “Tôi đoán là người.” Không để Martha kịp thở phào nhẹ nhõm, Dư Hạnh lại tiếp tục: “Cái nhân cách chống đối xã hội, chống đối con người ấy, cô bé là loại người có thể sử dụng con dao phay trong tay chém cô thành mười tám mảnh bất cứ lúc nào cũng được.”



Martha: “...”



Vậy thì cô ấy vẫn nên tiếp tục sợ hãi.



York đang giữ cửa cười, bàn tay với các khớp xương rõ ràng chống bên hông, trông có vẻ lười biếng: “Bọn anh trò chuyện chút về chuyến đi, sao thế Susan? Em cầm dao phay định làm gì?”



Susan yếu ớt ôm lấy mình, cô bé không nói mình có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa ba người hay không, chỉ ngấng đầu nhìn thẳng York: “Đêm nay cha tôi nổi điên, tôi sợ nên lấy dao phay để phòng thân.”



“Nếu cha em lại đến bắt em tiếp, em định dùng dao phay chém ông ta ư?” York không né không tránh đôi mắt chẳng hiểu sao luôn khiến người khác sởn tóc gáy của Susan, hơn nữa cậu ấy còn tung ra một câu hỏi tưởng như vô tình mà lại trí mạng. Nếu Susan nói không phải, vậy cô bé sẽ không thể giải thích nguyên nhân khiến mình cầm con dao phay này. Mà nếu nói, dường như cô bé sẽ để lộ bản chất hung tàn của chính mình.



“Tôi cũng không muốn!” Susan quyết định né tránh chủ đề này cũng như né tránh câu hỏi sắc bén của York, ấm ức quay đầu nhìn Dư Hạnh - người dễ nói chuyện hơn và bắt đầu làm nũng: “Đêm nay tôi thật sự sợ hãi, có thể, có thể...”



“Hửm?” Dư Hạnh nghiêng đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô bé.



“Tôi có thể ngủ cùng các anh được không? Chỉ một đêm nay thôi! Vừa nãy là chính các anh đã bảo vệ tôi, tôi tin tưởng các anh.” Vì để chứng minh sự chân thành của mình, Susan kích động múa may bàn tay cầm con dao phay để đảm bảo.



Khoảnh khắc Martha dán mắt vào con dao phay đang được giơ lên nhấc xuống kia, lời cảnh báo của Dư Hạnh vụt qua bộ não cô ấy: Là kiểu người có thể chém cô thành mười tám mảnh... Mười tám mảnh...



Vậy nên Martha đã miệng nhanh hơn não, chỉ muốn từ chối Susan: “Như vậy có vẻ không ổn lắm, cậu là con gái, cậu sẽ bị người ta lôi ra bàn tán mất.”



“Vậy thì để tôi ngủ cùng cậu!” Susan lập tức chuyển chủ đề. “Mẹ dỗ tôi rất lâu mà tôi còn không ngủ được. Tôi muốn ngủ với cậu, ngủ ở phòng cậu hay phòng tôi cũng được, hai chúng ta đều là nữ, sẽ không có ai nói lời không hay về tôi!” Martha sợ đến nỗi suýt mất hồn, cô ấy lặp lại: “Cậu... Cậu cậu cậu... Cậu vừa nói gì? Cậu muốn ngủ cùng ai?”



“Tôi sợ lắm.” Susan ấm ức, cô bé siết chặt con dao phay trong tay.



Martha: Cậu bỏ con dao xuống, chúng ta còn... Chúng ta cũng không thể làm bạn được.



Mẹ nó chứ, ai mới là người sợ hãi ở đây!



Ban ngày cô ấy vừa cãi nhau với Susan, ai mà biết vào lúc cô ấy ngủ đêm nay, con dao phay đó có lấy mạng cô ấy không, kết thúc cuộc đời còn tươi trẻ của cô ấy. Chơi là chơi, loạn là loạn, cô ấy không thể chọn thỏa hiệp trong chuyện này!



Cổ Martha cứng đờ, trong tình thế cấp bách, cô ấy chỉ đành chỉ vào York: “Tôi cũng bị nhà cậu doa sợ rồi, đêm nay tôi ngủ với anh trai tôi, anh ãy là anh ruột của tôi!” York trưng ra bộ mặt tựa ánh mặt trời, nở nụ cười như có như không.



Vẻ oán hận độc đoán thoáng hiện trong đôi mắt Susan, cô bé liếc nhìn Martha, sau đó chuyển sự chú ý đến Dư Hạnh - người đang đứng cách Martha một khoảng cực gần: “Vậy tôi có thể ngủ chung với anh Roy được không?”



Dư Hạnh: Biết ngay là cuối cùng vẫn thành việc của tôi mà.



Hắn tranh thủ cơ hội, thử thăm dò: “Nếu mẹ em biết, liệu mẹ em có nổi giận không?”



Quả nhiên, nhắc đến mẹ, thái độ Susan thay đổi hoàn toàn. Cụ thể nó thay đổi theo hướng nào thì... York, người đứng gần cô bé nhất có thể nhìn thấy rất rõ và cậu ấy cũng phần biệt được thông qua kinh nghiệm sẵn có. Đó là một loại cảm xúc phức tạp được đan xen giữa sự chán ghét, ỷ lại, bất mãn và bất lực.



“Xin anh đấy anh Roy, anh tới phòng tôi ngủ đi, phòng của tôi rất rộng, tôi... Tôi có thể nhường giường mình lại cho anh, còn anh chỉ cần rời đi trước lúc bình minh, như vậy mẹ sẽ không phát hiện...” Susan chu môi cầu xin.



Dư Hạnh biết chắc chắn Susan muốn làm gì đó vào buổi tối, giữ cô bé dưới mắt mình thì sẽ biết được một vài thông tin, vậy nên hắn đành “cố mà làm”, khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ ngủ dưới đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận