Trò Chơi Suy Diễn

Chương 400: Địa ngục của Alice - Tất nhiê...

Ằ ta vừa nói xong, trên bảng của Dư Hạnh xuất hiện một dòng nhắc nhiệm vụ.



[Tiến độ vào phòng 0/10.]



Nó biểu thị phần hoàn thành là 0, nghĩa là việc vào phòng phải bắt đầu từ thời điểm này, nếu không phòng ngủ của hắn nhất định sẽ được tính là một, chứ đừng nói đến phòng tiện ích, phòng điều khiển điện và những nơi khác ở tầng hai mà hắn đã vào. Giọng điệu của Alice khá chân thành, như thể ả ta thực sự cảm thấy việc gặp phải chuyện gì đó là điều tốt cho du khách, hơn nữa yêu cầu này nghe ra cũng không có gì đặc biệt khó khăn, khiến rất nhiều người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng mà, câu thông báo tiếp theo của ả ta đã khiến họ không thể nhẹ nhõm được nữa. Á ta chiêm ngưỡng hoa văn hình con mắt trên móng tay của mình dưới ánh nến: “Nhắc nhở ấm áp... Hiện tại, trong lâu đài cổ, ngoại trừ những khu vực cần chìa khóa để mở, tổng cộng là có bảy mươi phòng.”



mịn Những suy diễn giả đeo mặt nạ cười không thể cười được chút nào.



Điều này có nghĩa là nếu giữ nguyên hiện trạng thì có thể sẽ không đủ chỗ cho vài người!



Hàn Chí Dũng sau khi tiến vào suy diễn trở nên ít nói, bèn hỏi: “Nếu chúng ta vào không đủ phòng thì sẽ thế nào?”



“Không đủ à?” Alice hỏi lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông ta chằm chằm: “Du khách không tích cực như vậy sẽ khiến tôi rất đau lòng, sau đó tôi sẽ mang kẻ không đủ tư cách đến gặp quái vật của hắn ta và nhìn hắn ta chết.”



Tốt thật, bạn thậm chí không thể chạy trốn sao?



Nếu chỉ bị đưa đến trước mặt quỷ vật của chính mình, suy diễn giả có thể dựa vào tế phẩm và đạo cụ dự trữ mà không biết chừng có thể chạy trốn được, nhưng nếu có Alice theo dõi toàn bộ quá trình thì đó thực sự sẽ là cục diện “thập tử nhất sinh”!



Thì ra 40% đối kháng trong màn suy diễn này đều được thể hiện ở đây! Từ giờ trở đi, ít nhất là cho đến sáng mai, mọi người đầu là đối thủ.



Sau khi thành công trong việc gây ra bầu không khí căng thẳng cho du khách, Alice hài lòng gật đầu, đứng dậy: "Vậy, đây đã là tất cả quy định sau bữa ăn này. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."



Ẳ ta vừa quay người lại, Dư Hạnh nhạy bén nghe thấy tiếng bánh xe lăn đi. Chỉ trong nháy mắt, ánh nến tắt đi giống như chiếc đèn chùm trước đó, khung cảnh lại rơi vào bóng tối.



#GiUifLTUIGJU” Âm thanh của bánh xe rất to và dần dần nhỏ đi. Lần này, những suy diễn giả không còn bị phân tâm bởi những điều chưa biết và bắt đầu đoán - có phải âm thanh của bánh xe lăn do Alice tạo ra? Dưới chân của Alice là bánh xe chứ không phải giày? Hay... Ả ta vốn dĩ không có chân gì cả?



Về điểm này, Dư Hạnh đương nhiên là người biết rõ nhất. Trong thời gian ở công viên giải trí Alice, Alice làm bằng máy cao hai mét có bánh xe dưới chân. Khi đó, toàn bộ cơ thể của ả ta đều được làm bằng kim loại và sự tồn tại của bánh xe không gây khó chịu. Nhưng hôm nay, Alice rõ ràng trông giống con người hơn mặc dù ả ta vẫn như vậy?



Dư Hạnh mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng trong bóng tối lại không phát ra âm thanh nào.



Mười giây sau, không còn nghe thấy tiếng bánh xe lăn nữa, đèn chùm pha lê trên trần nhà lại sáng lên, lần này sáng hơn rất nhiều, xua tan đi rất nhiều mơ hồ và áp lực. "Cuối cùng thì cũng có thể ăn rồi..." Dư Hạnh thực sự cảm thấy đói bụng trong khi những người khác đang chìm đắm trong bầu không khí huyền ảo. Hắn thì thầm nhỏ nhẹ và mỉm cười hài lòng nhìn món ăn trên bàn.



Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Dư Hạnh cởi mặt nạ ra, đặt aFwmPfixd jmlSXứ đùi, sau đó tự nhiên mở chiếc lồng bằng bạc đậy đồ ăn trước mặt ra.



Trước mắt hắn xuất hiện một miếng thịt thăn chua ngọt rất hợp khẩu vị người phương Đông, mùi thơm ngọt ngào đột nhiên tràn ngập không khí xung quanh, khiến mọi người không khỏi nuốt nước bọt. Thế nhưng... Này... Vì Hạnh tự nhận là "người mới nên không dám nói gì", nhưng sao hắn lại bình tĩnh như vậy? Việc tháo mặt nạ ra là chuyện bình thường. Một số người không thể tham gia mà không ăn. Điểm hệ thống có thể tăng cường thể lực nhưng nó không cung cấp lựa chọn nhịn ăn. Bạn vẫn sẽ đói nếu bạn bị đói thật sự và bạn vẫn sẽ chết nếu bạn đói. Họ phải tháo mặt nạ khi ăn, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị nhìn thấy mặt.



Nữ tu sĩ cũng đề cập rằng chiếc mặt nạ này thực sự có thể được tháo ra bất cứ lúc nào sau khi nhận phòng. Việc tháo nó ra và đeo vào có thể gặp phải những nguy hiểm đặc biệt. Vì vậy trên thực tế, việc tháo mặt nạ ra không có ý nghĩa gì. Trái lại nếu tháo mặt nạ ra thì việc hô hấp sẽ trở nên dễ dàng hơn.



Vậy nên để cảm thấy an toàn trong lòng, cho đến bây giờ mọi người đầu đeo mặt nạ. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Vấn đề quan trọng bây giờ là đa số mọi người đầu đang tranh nhau vị trí ở trong phòng, sao cái người tên Hạnh này vẫn sẵn sàng ăn như không quan tâm gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận