Trò Chơi Suy Diễn

Chương 477: Địa Ngục Của Alice - Anh Dư...

Khi tất cả “du khách” tập trung bên ngoài cổng tòa lâu đài cổ, thời điểm Hoè nhận ra thân phận Tăng Lai, anh ta đã đặt tế phẩm có năng lực sáng tạo vật triệu hồi - Vực Thằm Tôi Tớ.



Loại năng lực này Bệnh Tầm Thần lấy được từ tế phẩm [Từ Điển Vực Thẳm] sau khi bị đánh, cũng chính là cuốn sách cổ xưa màu đen trong tay anh ta. [Năng lực một của “Vực Thẳm Tôi Tớ”: Khi đọc câu thần chú triệu hồi ở trang thứ nhất của từ điển, có thể triệu hồi ra một tròng mắt tôi tớ mà chỉ người triệu hồi có thể nhìn thấy, có thể lựa chọn mục tiêu để tôi tớ bám lên người mục tiêu đó. Trong vòng sáu tiếng đồng hồ tiếp theo, mọi hành động của mục tiêu sẽ được truyền đến người triệu hồi, và nó sẽ biến mất sau sáu tiếng. Trong quá trình tròng mắt tôi tớ bám lên người, nó sẽ liên tục mang đến vận rủi cho mục tiêu, và vận xui này cũng sẽ đến với người nắm giữ tế phẩm đó. Trong một trận suy diễn chỉ được sử dụng một lần.] Với sự trợ giúp từ vật triệu hồi này, mọi hoạt động của Tăng Lai sau khi tiến vào tòa lâu đài cổ đều nằm trong tầm ngắm của Bệnh Tâm Thần. Tất nhiên anh ta biết Tăng Lai có đề phòng anh ta, mà thực lực của Hạnh trước mặt anh ta đây lại ở một tầm cao mới, không chỉ đơn giản như vừa thăng chức cấp Phân Hoá. Không chỉ có tư duy suy diễn xuất sắc, ngay cả sức bật cũng có vẻ đang dần mạnh hơn, chỉ có thể lực là khuyết điểm ngắn hạn của hắn.



Vậy nên với Bệnh Tâm Thần, việc bị Hạnh lần ra tung tích không phải chuyện tốt.



Hạnh tiến tới mà không hà khách sáo, hỏi thằng như đang sắm vai một kẻ ác thực thụ: “Chắc anh có thể nhìn ra giờ Dân Cờ Bạc đang ở đâu đúng không? Mấy chuyện khác tôi không so đo với anh, nói tôi biết vị trí hiện tại của anh ta.”



Bệnh Tâm Thần bắt đầu thấy khó chịu.



Liệu đây có phải là vận xui do tròng mắt tôi tớ tạo ra cho anh ta, sau đó dẫn tới thứ này ư?



Nhưng sao Hạnh biết chuyện đó?



Sau khi Tăng Lai rơi vào hang động u tối, anh ta không tìm hiểu bất kỳ tin tức gì về Hạnh, cũng không rõ về lượng thông tin mà Hạnh đang nắm giữ hiện giờ.



Vì để kế hoạch diễn ra thuận lợi, Bệnh Tâm Thần quyết định loại bỏ Hạnh trước, ít nhất là khiến hắn mất đi khả năng quấy nhiễu.



Nhưng kết quả như nào thì cũng đoán được rồi, Bệnh Tâm Thần không đánh lại cậu thanh niên trông có vẻ gầy yếu này. Anh ta bị Dư Hạnh đánh gục trong tích tắc, dù có lấy được [Từ Điển Vực Thẳm] cũng bị Dư Hạnh ấn chặt đến nỗi không mở nổi. Dư Hạnh lợi dụng tình hình, ép hỏi anh ta: “Quả nhiên là anh đã cài thứ gì đó lên người anh ta, nói tôi biết vị trí ngay.”



Bệnh Tâm Thần vừa sợ hãi vừa ấm ức.



Phong cách của Hạnh đã thay đổi, tính cách hắn thể hiện trước mặt người ngoài khi trước không phải thế này! Lúc ấy hắn rất lễ phép! Tên này bày kể giả heo ăn thịt hổ để làm gì?



Giờ Dân Cờ Bạc đã rơi vào tình thế tuyệt vọng, nhân tiện, vì trước đó “tròng mắt” đã cung cấp cho anh ta rất nhiều tình tiết cốt truyện, anh ta đã suy luận ra rất nhiều điều. Vậy nên anh ta không muốn thất bại trong gang tấc ngay lúc này!



“Anh xuống tay với tôi, tự rước quỷ vật của mình, anh cũng không sống được đâu.” Giọng điệu Bệnh Tâm Thần dần trở nên bình tĩnh, anh ta đối diện với đôi mắt đen nhánh của Hạnh, thử thuyết phục đối phương: “Dù sao thì Dân Cờ Bạc và anh cũng mới gặp nhau có một lần, anh không cần phải hại mình vì anh ta. Tôi thừa nhận, tôi đã thu được rất nhiều thông tin có giá trị. Thật ra mục tiêu lớn nhất của tôi trong trận suy diễn lần này là muốn anh ta phải chết, còn lại, bao gồm cả việc cống hiến cho suy diễn tôi cũng không để bụng, tôi không có ý định hại những người khác. Thế này đi, anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi, tôi sẽ chia sẻ thông tin với anh, để tỷ lệ tồn tại của anh tăng cao, sao hả?” “Không cần thiết lắm.” Dư Hạnh nghiêng đầu, xương cổ phát ra âm thanh giòn tan, khiến hắn trở thành một kẻ nhìn kỹ sẽ thấy rất nguy hiểm và có phần hơi hung hãn. Dường như hắn đang uy hiếp, hoặc cũng giống như đưa ra sự thật bằng cách liệt kê các điều kiện: “Quy tắc quy định, nếu những suy diễn giả đánh đấm lẫn nhau sẽ khiêu khích quỷ vật của người tấn công, nhưng tấn công thế nào thì lại không nói rõ ràng.” “Không thấy máu có tính là tấn công không? Ngấm ngầm đầm sau lưng người khác có được tính là một kiểu tấn công không?”



“Anh nhìn đi, anh không đổ máu, quỷ vật của tôi không xuất hiện, mà anh đâm chọt sau lưng Tăng Lai lâu như vậy... Chẳng phải quỷ vật của anh cũng không tìm tới đó sao?”



Nói xong câu đó, Dư Hạnh siết chặt cuốn sách màu đen vừa thu về tay kia, rút cuốn sách ném sang một bên cách đó không xa. Sau đó, hắn cầm [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] bằng tay còn lại rồi kề con dao găm lên cổ Bệnh Tâm Thần: “Hoặc là anh có thể đoán xem tôi có thể chặt đứt đầu anh trước khi quỷ vật của tôi tới hay không?”



Thời gian không còn nhiều nên Dư Hạnh sử dụng phương pháp hữu hiệu nhất lúc này. Đó là đe doa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận