Trò Chơi Suy Diễn

Chương 363: Cô gái đó và Nhiễm Nhiễm (3)

Khi Trương Vũ thử gọi điện cho người quen để để lại cho mình một con đường lui, anh ta phát hiện điện thoại không còn liên lạc được với bên ngoài. Dữ liệu tự động chập chờn một lúc rồi yên tĩnh trở lại.



“Bị hack rồi sao?”



Trương Vũ nghi ngờ điện thoại của mình đã bị người kia xâm nhập bằng công nghệ hacker, điều này cũng phù hợp với tin nhắn cuối cùng — “Tôi có thể nhìn thấy anh.” Chắc chắn bây giờ mọi hành động của anh ta đầu nằm dưới sự giám sát của đối phương.



Thực ra, anh ta có thể vứt điện thoại ở một nơi khác và tìm cớ đi báo cảnh sát, chẳng hạn như đi vệ sinh cũng là một lý do hợp lý. Dù sao đối phương là phụ nữ, không thể giám sát qua điện thoại khi anh ta đi vệ sinh được. Nhưng anh ta không làm vậy mà chỉ bình tĩnh đứng dậy, cầm điện thoại và lấy chìa khóa xe ra ngoài.



“Rắc rắc." Mải mê một lúc, Trương Vũ vô tình dẫm phải một viên gạch vỡ dưới chân, anh ta cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã về phía trước và kéo sự chú ý trở lại hiện thực.



Bầy giờ đã là 7:49.



Anh ta chỉ do dự một chút rồi lập tức lái xe không ngừng nghỉ đến nơi. Vì không thể chạy xe băng qua đống đổ nát, anh ta chuyển sang đi bộ.



Cần thận đi trên con đường gập ghềnh, Trương Vũ luôn nhìn vào định vị và tin nhắn. Tiếng mưa rơi lộp độp bên tai và bầu trời u ám trên đầu khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt, cảm giác đến hít thở cũng khó khăn.



Trong lòng anh ta rất bối rối. Mỗi bước đi, sâu thằm trong tâm trí anh ta như có một kẻ xấu đang lầm bẩm với giọng điệu chế giêu:



Thật nực cười, bây giờ mình đang làm gì vậy?



Biết rõ có thể sẽ phải chết khi đến đây, tại sao mình lại thoải mái tự dâng mạng sống của mình ra như vậy?



Nhiễm Nhiễm...



Chắc chắn Nhiễm Nhiễm sẽ không gặp chuyện gì phải không? Cô ấy và cô gái đó, là quan hệ hợp tác nhỉ.



Những tin nhắn này đầu do Nhiễm Nhiễm gửi, đúng không? Từ đầu đến cuối, mỗi một tin nhắn đầu là do người phụ nữ đó ngồi bên cạnh, đọc từng câu từng chữ trong nội dung cho Nhiễm Nhiễm gõ, chỉ vì để lại dấu vân tay của “người bị hại” Nhiễm Nhiễm.



Sự thật là như vậy phải không?



Trái tim Trương Vũ như bị kim đâm, vừa đau đớn vừa chua xót. Anh ta không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là người dễ bị lừa gạt.



Anh ta tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, yêu thích suy luận, tìm hiểu nhiều lĩnh vực đa dạng, nói một cách tự mãn, anh ta rất thông minh. Thông minh hơn hầu hết mọi người trên thế giới.



Tóm lại, anh ta sẽ không bị trò lừa đảo này đánh lừa.



Bề ngoài, dường như Nhiễm Nhiễm bị cô gái kia bắt cóc và cầu cứu, rồi không may bị cô ta phát hiện. Cô gái đó nhân cơ hội uy hiếp Trương Vũ bằng mạng sống của Nhiễm Nhiễm, yêu cầu anh ta đến khu vực cũ vào một đêm mưa gió âm u, nơi gần giống như nơi phát hiện thi thể của bốn nạn nhân trong vụ án cắt cổ. Đối phương gần như đang khiêu khích anh ta: "Tôi chính là kẻ giết người trong vụ cắt cổ, và anh chính là mục tiêu tiếp theo của tôi. Đến đi, đến cứu Nhiễm Nhiễm đi, nếu không, cô gái anh yêu thích sẽ chết đấy~"



Nhưng Trương Vũ thấy được một tầng ý nghĩa sâu xa hơn. Từ đầu đến cuối, có lẽ Nhiễm Nhiễm đã là đồng bọn với cô gái kia. Bây giờ, cô ta đã lợi dụng Nhiễm Nhiễm để dụ dỗ anh ta, có lẽ cũng đã nhận được sự đồng ý của Nhiễm Nhiễm.



Lý do anh ta đến không phải là để cứu mạng Nhiễm Nhiễm, chỉ là anh ta rất muốn biết vì sao Nhiễm Nhiễm lại tiếp tay cho kẻ ác, rốt cuộc Nhiễm Nhiễm đã trải qua những gì, đến nỗi phải chọn sống trong bóng tối.



Trương Vũ muốn biết sự thật, toàn bộ sự thật.



Cách địa điểm định vị ngày càng gần, cuối cùng, vào lúc 7:53, Trương Vũ đã đến trước một tòa nhà dân cư bị đổ nát một nửa nằm trong đống đổ nát.



Tòa nhà dân bị thiếu một mặt tường ở tầng hai, có thể thấy rõ bên trong là một màu đen sâu thẳm, như một cái hố đen muốn nuốt chứng anh ta, ăn sạch đến khi không còn một mảnh xương mới thôi. Trong màu đen sâu thẳm, đúng như mong đợi, anh ta nhìn thấy Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm mặc một bộ quần áo hàng ngày không rõ màu sắc, tóc xa xuống, mặt mộc, không thể nói là đẹp, nhưng có khí chất rất nổi bật. Cô ấy cầm một cái đèn pin, đứng thoải mái trên bờ tường bị đổ, màn mưa làm hình bóng cô ấy trong bóng tối càng thêm mờ ảo và không rõ ràng, chỉ có ánh sáng xuyên qua sự ảo diệu, chiếu lên Trương Vũ đang cầm ô. Trương Vũ hít thở nhẹ hơn, không nói gì, cũng dùng đèn pin mang theo để chiếu sáng ngược lại.



Dường như Nhiễm Nhiễm không hề ngạc nhiên trước hành động của anh ta. Đôi mắt, trong ấn tượng của anh ta vốn luôn rực rỡ sức sống, giờ chỉ còn lại sự lãnh đạm. Quả nhiên, cô ấy hoàn toàn không bị bắt cóc. Hai người nhìn nhau nhưng không nói gì. Nhiễm Nhiễm cúi đầu trong khi Trương Vũ ngấng đầu lên, im lặng nhìn cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận