Trò Chơi Suy Diễn

Chương 403: Địa Ngục Của Alice - Bạn Tốt ...

Thứ này khi đi lại sẽ phát ra tiếng động lớn, rất khó để che giấu dấu vết, nhưng nếu nó đứng ngay sau cánh cửa của một căn phòng vốn dĩ ít có khả năng bị mở ra thì sao? Suy diễn giả vội vã mở cửa, kết quả là khi mở cửa ra, một ống dẫn có răng cưa lởm chởm lao xuống đầu họ một cách đầy chính xác.



Cảnh tượng đó thật kinh khủng, không nên nghĩ đến nữa.



Chuyện chiếm phòng này, nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại võ cùng khó khăn.



Loại sinh vật không rõ nguồn gốc như ả Alice này, không hề có chút thiện ý nào với bọn họ, thật là một thứ đáng ghét và xấu xa.



Có lẽ để minh chứng cho những lời họ nói, lúc này trên tầng trên cùng vọng xuống một chuỗi tiếng hét đầy kinh hoàng.



Nghe có vẻ là tiếng của một người đàn ông, mặc dù không thể xác định được tầng nào hay là của ai, nhưng dựa trên tiếng hét sợ hãi thất thanh này, có vẻ như người này vừa chạy vừa hét. Tiếng hét kéo dài vài giây rồi tắt ngắm, không phải là kiểu bị cắt đứt đột ngột, mà là nhận ra rằng càng hét càng khó thoát, sau đó tự mình im lặng.



Có vẻ như tầng trên đã bắt đầu náo nhiệt rồi.



Ba người ngồi quanh bàn im lặng một lúc, rồi Hòe mở miệng xác nhận: "Các cậu có phát hiện gì, tôi và Hoang Bạch cũng có, cho nên, thành lập liên minh không?" "Thành lập!" Tăng Lai quyết định ngay. Dư Hạnh vẫn tiếp tục ăn cơm. Việc thành lập liên minh đã được quyết định như vậy. Hòe thuộc tuyến Dị hóa, Hoang Bạch thuộc tuyến Chính đạo (theo lời cô ấy nói với Hòe), Dân Cờ Bạc thuộc tuyến Chính đạo, còn Dư Hạnh thuộc tuyến Dị hóa. Tóm lại, liên minh này khiến mọi người cảm thấy cực kỳ yên tâm.



Nói cách khác, trong nhóm không có ai thuộc tuyến Sa ngã, nên mọi người đầu cảm thấy an tâm.



Bởi vì điều này liên quan đến cách vượt qua thử thách. Người thuộc tuyến Sa ngã thường không từ bất kỳ thủ đoạn nào, thường sẽ làm hại đến người khác. Miễn là có thể vượt qua thử thách hoặc đạt được mục tiêu nào đó, họ sẽ gạt bỏ đạo đức sang một bên.



Còn tuyến Chính đạo và Dị hóa, dù thói quen suy diễn của họ khác nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm chung: Bọn họ đều cho rằng, mối đe dọa từ trò chơi suy diên phi lý này không đủ để họ phá vỡ đạo đức bằng cách hại chết người khác để vượt qua thử thách.



Tỷ lệ tử vong trong các cuộc suy diễn sau khi phân hóa cấp thường là khoảng 50%. Nếu có một đại cao thủ dẫn dắt, con số này có thể giảm xuống. Tăng Lai cũng từng thấy có lần cả nhóm đều sống sót.



Vì vậy, đối với những người có kinh nghiệm phong phú và sức mạnh trên mức trung bình, một lần suy diễn không có nghĩa là cửu tử nhất sinh, mà là thất tử tam sinh...



Dù xác suất không tăng lên nhiều, nhưng ít nhất cũng có một chút niềm tin.



Khi thực sự đến tình thế không còn cách nào khác... Thì cứ đợi tới lúc đó rồi tính sau.



Dù sao, trong tình huống bình thường, họ sẽ không lấy mạng của những đồng đội vô tội ngẫu nhiên gặp gỡ để đùa giỡn. Dù có lạnh lùng quan sát, thì cũng là một chuyện, nhưng chủ động hại người là chuyện khác. Trừ khi gặp phải kẻ có thù oán hoặc có ác ý rõ ràng thuộc tuyến Sa ngã. Ừm, những người thuộc tuyến Sa ngã thường không làm được việc gì tử tế, nên đương nhiên cũng không được những người thuộc hai tuyến khác coi là người.



Ông quản gia già cứ thế chứng kiến toàn bộ cảnh ba vị du khách vừa dường như đang nói xấu Alice, vừa hình thành một mối quan hệ kỳ lạ nào đó.



Nhưng ông ta cũng không nói gì, cũng không cần báo cho Alice. Nhiệm vụ của ông ta chỉ là làm tốt công việc của một người quản gia hậu cần, những chuyện khác không thuộc trách nhiệm của ông ta.



Đây là quy tắc.



Tăng Lai và Hòe hiểu rõ tính chất của hệ thống, nên không quay về phòng mà trực tiếp thảo luận những điều này ngay tại bàn ăn. Thế là, ông quản gia già bị xem như là bối cảnh lại tiếp tục nghe ba người này trao đổi manh mối.



"Lúc các cậu vừa quay lại đã mang theo cái hộp gì vậy?" Cuối cùng Hòe cũng hỏi ra câu hỏi mà mình đã muốn hỏi từ lâu: "Manh mối hay đạo cụ? Làm sao các cậu phát hiện ra nó thế?"



"Có thể là đạo cụ, tôi nghĩ là vậy." Vì chưa mở cái hộp gỗ nhỏ ra, nên Tăng Lai cũng không chắc lắm. Chỉ dựa vào gợi ý từ hệ thống, nào là tìm công cụ chiếu sáng, nào là tìm chìa khóa, mức độ phức tạp khi mở cái hộp có lẽ phù hợp với đạo cụ hơn.



Nếu chỉ là manh mối mà lại phức tạp như vậy, thì họ thà chơi trò đâm nhau rồi cùng nhau đi xuống suối vàng cho xong.



Hắn ta đưa ra đáp án của mình, sau đó nhìn Dư Hạnh, người không có ý định nói gì: "Thật ra Hạnh là người tìm ra cái hộp này, nó nằm trong tủ ở hành lang tầng năm. Tầng năm quái dị lắm, cậu nhìn cái đại sảnh mà xem, lộng lẫy như thế, nhưng cậu biết tầng năm trông thế nào không? Bụi chất cao như thế này, còn có cả mạng nhện nữa, nói là tàn tạ thì đúng hơn." ( cầu kim phiếu bạo chương ạ )
Bạn cần đăng nhập để bình luận