Trò Chơi Suy Diễn

Chương 374: Địa ngục của Alice : Tập hợp ...

Lâu đài màu đen mang phong cách Gothic với bức tường nối liền nhau tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ và sắc sảo. Có thể nói rằng tòa lâu đài này rất đồ sộ, mặc dù không quá cao nhưng khi nhìn thoáng qua thôi thì vẫn không thể phân biệt được nó có bao nhiêu tầng.



Lâu đài được bao quanh bởi một vòng lan can sắt thuộc về thời Trung cổ được chế tác tỉnh xảo. Phía trên có mấy khóm dây leo màu xanh đậm bò lên, hoa hồng mọc ra từ chúng đỏ thẫm như những giọt máu tươi. Bên trong lan can là sự xa xỉ và hoa lệ. Bên ngoài lan can, cũng chính là nơi Dư Hạnh đang đứng bây giờ, chỉ có biển cát mênh mông không thấy được điểm cuối, vô cùng hoang vu.



Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có trăng sao, nhưng một khu vực nhỏ phía trên lâu đài bị những tầng mây đỏ rực vờn quanh, tạo nên thứ ánh sáng thần thánh mà vặn vẹo. Nó cũng là nguồn sáng duy nhất lúc này.



Những đám mây đỏ phát ra ánh lửa, chiếu sáng lâu đài và một khoảng trời xung quanh chúng. Ánh sáng yếu ớt và bóng đêm vĩnh hằng nối liần với nhau mà không có bất kỳ khoảng đệm nào. Ở chính giữa đám mây đỏ như lửa cháy, có một con mắt còn lớn hơn cả tòa lâu đài được khảm nạm giữa không trung, nhìn xuống mặt đất một cách đầy áp bức.



Dư Hạnh lại cảm thán một lần nữa. Đây thật sự là trận chuyển đổi choáng ngợp nhất mà hắn từng thấy cho đến nay. Không hổ là suy diễn cấp Phân Hoá, mặt tiền quả là rất lớn. Do đồ trên người đã mất hết, nếu không thì hắn đã lấy điện thoại ra chụp mấy tấm để làm hình nền rồi.



Ngoài ra... Cách một khoảng thời gian không gặp, tính thẩm mỹ của Alice hình đã như tăng lên không ít, mặc dù tòa lâu đài cổ này trông thế nào cũng không giống một công viên giải trí, nhưng ít nhất đã không còn thấy mấy cái đầu con búp bê quái dị của Alice ở khắp mọi nơi nữa, thật đáng mừng làm sao.



Đúng lúc này, một đoạn thông tin lạ lẫm đổ vào đầu hắn. Lần này hệ thống không còn dùng hình thức giới thiệu bằng văn bản để đưa ra thông tin nhập vai nữa mà truyền tải ký ức một cách trực quan hơn.



Dư Hạnh sắp xếp lại những thông tin bổ sung trong đầu, hiểu rõ hơn với "danh tính" của mình.



Hắn và bảy người khác tạm thời tạo thành một đoàn tham quan du lịch. Toàn bộ đầu là "người may mắn" giành được tư cách vui chơi miễn phí, không có ngoại lệ nào hết.



Trong mô tả trúng thưởng có nói, bọn họ có thể chơi miễn phí ở công viên lâu đài này hai ngày hai đêm, trong đó có bao ăn ngủ. Đồng thời, một hướng dẫn viên du lịch do phía công viên cử đến sẽ đón tiếp họ tại cổng công viên. Nghe nói, trong chuyến đi chơi sẽ có nhiều hoạt động khác nhau cũng như những phần thưởng hấp dẫn bí mật. Đối với những thứ này, các du khách vô cùng mong chờ. Thế là, trong sự thấp thỏm lẫn hào hứng, tám du khách may mắn đã đến vùng phụ cận của công viên bằng cách thức riêng của mình. Từ đây, suy diễn bắt đầu.



Sau đó, Dư Hạnh lấy lại khả năng hoạt động. Hắn chỉnh lại chiếc mặt nạ, kéo mũ trùm rộng của áo hoodie lên rồi đánh giá xung quanh một lượt.



Tro bụi đã hoàn toàn biến mất, bầu trời cũng yên ả trở lại, không còn đốm tàn lửa nào rơi xuống nữa. Nơi này đã hoàn toàn thoát khỏi khuôn khổ hiện thực và thuộc về một tình huống suy diễn độc lập.



Lúc này hắn đang ở bên ngoài lâu đài, vẫn cách lan can sắt một đoạn. Ở cuối tầm mắt tại các hướng khác nhau, hắn thấy có một số người cũng mặc áo hoodie của đoàn tham quan công viên đang đứng tách nhau ra. Người bên phải hắn chính là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao khoảng một mét bảy. Lúc Dư Hạnh nhìn sang, người ấy hình như cũng vừa nhìn thấy hắn, ung dung vẫy vẫy tay, tính tình rất hoạt bát.



Dư Hạnh đã xem lại ghi chép gợi ý về tám người tham gia suy diễn lần này. Kẻ Cắt Cổ chắc chắn là Hàn Tâm Di, và nếu như hắn đoán không sai, Ác Quỷ có lẽ là chú của Hàn Tâm Di, Hàn Chí Dũng.



Ngoại trừ hai người này, còn lại đầu là những cái tên xa lạ. Không biết tỉ lệ của tuyến Chính Đạo, DỊ Hoá và Sa Ngã là bao nhiêu, tóm lại, trong màn suy diễn này, hắn muốn dùng thân phận mới là Tiểu Manh - một người chơi tuyến Dị Hóa, cấp Đấu Tranh vừa thăng cấp để đối phó với hai tay lão luyện cùng cấp là Hàn Chí Dũng và Hàn Tầm Di. Không sai, hai người họ đầu là cấp Đấu Tranh, nhưng có lẽ Hàn Tâm Di mạnh hơn Hàn Chí Dũng một chút. Cô ta là loại người bất cứ lúc nào cũng có tư cách để thăng lên cấp Than Khóc —— Đây là nhận định của Khúc Hàm Thanh.



Bản nhân Khúc Hàm Thanh là một tay già đời có thể thăng lên cấp Tuyệt Vọng bất cứ lúc nào. Đối với lời đánh giá năng lực của người khác, Dư Hạnh vẫn rất tin tưởng cô ấy. Đương nhiên, lần này Khúc Hàm Thanh cũng không đến, bởi vì độ khó của trò chơi suy diễn sẽ được căn cứ dựa trên năng lực của những người tham gia bằng cách dùng một loại thuật toán không được tiết lộ ra bên ngoài.



Nói chung, hệ thống sẽ xếp ngẫu nhiên những suy diễn giả có thực lực tương tự vào cùng một màn chơi, nếu tạo tổ đội thì cũng sẽ ghép những người có thực lực sàn sàn nhau như vậy. Tuy nhiên, nếu như trong đội có suy diễn giả rất mạnh vào sân, độ khó chung của màn chơi cũng sẽ tăng lên. Đối với người yếu hơn mà nói, nó tương đương với việc tỉ lệ tử vong tăng theo cấp số nhân vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận