Trò Chơi Suy Diễn

Chương 105: Cậu giết cô ấy rồi? (2)

Bởi vì anh ta đã giải thích rằng mình ở ngay bên cạnh phòng dụng cụ thể thao lúc đó, nên anh ta chắc chắn có mặt tại hiện trường.



Như vậy, ít nhất nghi ngờ anh ta là hung thủ đã bị loại bỏ hoàn toàn.



Triệu Nhất Tửu không biểu hiện gì thay đổi, manh mối này đối với hắn ta... không có tác dụng gì.



Dư Hạnh thì cảm thấy nhạt nhẽo.



Dù là nghi phạm, góc nhìn của hắn không rộng như của thám tử hay hung thủ, nhưng với ba manh mối này, hắn gần như đã hoàn thành điều kiện chiến thắng của mình. Sau khi tiết lộ manh mối, nữ phù thủy nói thêm: "Các ngươi đầu rất tôn trọng thời gian, nên ta sẵn lòng tặng các ngươi một số món quà nhỏ với tư cách cá nhân."



Dưới ánh mắt của ba người, cô ta bước chân trần đến quầy trưng bày, dùng ngón tay vuốt ve mép quầy: "Những thứ trên đây, mỗi người các ngươi có thể chọn một món."



Có lẽ vì Triệu Nhất Tửu quá thờ ơ, nữ phù thủy bổ sung: "Chúng không phải là vô dụng."



Nghe vậy, Dư Hạnh tiến đến, lấy từ quây trưng bày một cây bút lông với thân màu đen, khắc họa tiết chim xanh, và đầu bút bằng lông sói màu trắng.



"Tôi thích cái này." Hắn vừa nói xong, nữ phù thủy đã cầm lấy bút lông từ tay hắn, cẩn thận đặt vào một hộp quà màu đen không biết từ đâu xuất hiện, trang trọng đưa cho hắn—



"Quà tặng phải có bao bì."



"Ồ, còn khá hiếu thảo." Dư Hạnh lầm bẩm.



Triệu Nhất Tửu nhìn hắn, xác nhận mình không nghe lầm, đối phương vừa nói "hiếu thảo" đúng không?



Hắn ta lắc đầu, chọn một viên ngọc trai đen nhìn bình thường, Vương Tuyệt chọn một mô hình Big Ben nhỏ, tất cả đầu được nữ phù thủy gói gọn cẩn thận.



Họ mang theo món quà nhỏ bước ra khỏi căn nhà thời gian, chỉ vài bước, quay lại nhìn, căn nhà đã biến mất ngay tại chỗ.



Như chưa từng xuất hiện. "Thật kỳ diệu, nhiệm vụ này thật dễ dàng." Vương Tuyệt nhận ra muộn, võ ngực, sau đó vui vẻ, "Chúng ta may mắn thật!"



"Vậy sao." Dư Hạnh nhìn quanh, ngáp, "Tôi đã nói dối." Triệu Nhất Tửu: "?"



"Trong ba câu hỏi, có một câu tôi đã nói dối." Dư Hạnh nói một cách đương nhiên, khiến Vương Tuyệt phải mất một lúc mới hiểu ra rằng Dư Hạnh đang nói hắn sẽ bị xui xẻo đeo bám, chứ không phải bữa sáng thật ngon.



"Vậy thì..." "Vậy nên chúng ta tách ra đi, nếu đi cùng tôi các cậu có thể bị liên lụy, ừm... hai người các cậu không phải là người tôi đang tìm, thời gian cũng đã đủ, tôi phải đi tìm ba người kia." Dư Hạnh cười với Triệu Nhất Tửu và Vương Tuyệt, giọng điệu như thông báo, không phải thương lượng. "Đi đây, tạm biệt~"



"Vậy cậu chính là!?" Vương Tuyệt mở to mắt nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của hắn, một câu nghẹn lại trong cổ.



Anh ta cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Triệu Nhất Tửu vẫn còn đứng bên cạnh, liền đổi mục tiêu, nhìn hắn ta với ánh mắt chờ đợi sự công nhận: "Vậy hắn chính là thám tử đúng không!"



Triệu Nhất Tửu gật đầu. Vương Tuyệt được công nhận, tự nói một mình: "Giữa hung thủ, nạn nhân và thám tử chỉ có thám tử không cần để ý xem người khác có đoán được thân phận của mình không. Nếu hắn là thám tử, chúng ta không thể là hung thủ, nhưng tôi rất tò mò, nạn nhân là ai?"



Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Triệu Nhất Tửu: "Thám tử ở bên cạnh cậu từ đầu, thực ra tôi nghĩ cậu sẽ không phải là nạn nhân, nếu không, biết thân phận của thám tử, hung thủ nhất định sẽ chú ý đến cậu, Dư Hạnh không ngốc như vậy."



Triệu Nhất Tửu lại gật đầu. "Vì bảo vệ nạn nhân, thám tử cũng sẽ không nói thẳng tên nạn nhân, vì dù mọi người biết nạn nhân là ai, bảo vệ nạn nhân, nạn nhân cũng sẽ vì thân phận bị ba người trở lên biết mà trò chơi thất bại. Ừm... lựa chọn tốt nhất của chúng ta là tìm ra thần phận của thám tử và hung thủ, như vậy có thể trừng phạt hung thủ mà không làm hại đến nạn nhân." Vương Tuyệt mắt sáng rực.



Triệu Nhất Tửu lại gật đầu. Thanh niên này tự sắp xếp thân phận cho mình, hắn ta còn cần phải nói gì nữa? "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Vương Tuyệt hỏi.



"Nếu Dư Hạnh là thám tử, hắn đi tìm ba người kia có một số rủi ro, vì nếu hung thủ tìm được cơ hội giết hắn, sẽ trực tiếp biết thân phận của nạn nhân. Chúng ta tập hợp bốn manh mối cần hoàn thành, nếu lúc đó hắn chưa chết, chúng ta sẽ đi tìm hắn." Triệu Nhất Tửu cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó bước về hướng ngược lại.



Hắn ta không nhìn thấy, khi hắn quay lưng, biểu cảm của Vương Tuyệt lạnh lùng hơn nhiều, nhìn về hướng Dư Hạnh rời đi.



"Cậu nghĩ tôi dễ lừa sao." Lời thì thầm không tiếng vang tan biến trên môi Vương Tuyệt, anh ta mỉm cười, đi theo.



Dư Hạnh đi về hướng ghế quay lớn, hy vọng sẽ gặp được ba người còn lại.



Theo thông tin mà hắn hiện có, các dự án đã đóng cửa bao gồm:



Trò tháp rơi tự do, người tham gia là hắn và Triệu Nhất Tửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận