Trò Chơi Suy Diễn

Chương 274: Gen nhà họ Triệu đáng sợ nh...

Bất kể là ngữ điệu hay ánh mắt, cũng đủ để thấy Triệu Nhất Tửu rất chắc chắn với đáp án này.



Đây là một đáp án chiếm tỷ lệ tương đối nhỏ theo phán đoán của Dư Hạnh, ánh mắt hắn bỗng lóe sáng: “Ô? Nhận thấy bằng cách nào thế?” “Bởi vì tôi không ngu, tôi có cách suy đoán của riêng mình, tuy rằng so với những người khác trong nhà, phương pháp mà tôi hay dùng để tấn công tương đối đặc biệt...” Triệu Nhất Tửu dừng lại vài giây, nhìn thái độ thư thả, thản nhiên của Dư Hạnh, bỗng dưng muốn xé toạc gương mặt thản nhiên giả tạo của hắn



Dư Hạnh lúc nào cũng nhữ vậy, thích trêu chọc người khác, sau đó cứ thế mà quên đi vấn đề ấy, cũng chẳng lo hành vi của mình sẽ đem đến hậu quả xấu, bởi vì dường như hắn đã dự liệu trước cả rồi.



Hắn nói tiếp: “Nhưng cậu cũng đừng có coi thường gen của nhà họ Triệu.”



Dư Hạnh ngạc nhiên hỏi lại: “Hử? Tôi có thể bán đứng đồng đội hay không, thì liên quan gì đến gen nhà họ Triệu? Chẳng lẽ... Cậu tưởng bản thân đã nhìn thấu tôi rồi ư?”



“Cậu có chắc mình muốn tiếp tục đề tài này không?” Triệu Nhất Tửu hỏi lại.



Dư Hạnh đang có hứng thú, sao có thể kết thúc chuyện này dễ dàng như thế được, hắn thật sự muốn biết, rốt cuộc Triệu Nhất Tửu còn có thể nói ra được lời nào nữa. Dư Hạnh nói: “Tiếp tục đi, nghe ý cậu nói, xem ra là cậu có suy nghĩ gì khác về tôi, tôi nán lại nghe mấy câu, chắc chắn là không lỗ?”



Dư Hạnh dứt lời, Triệu Nhất Tửu bỗng dưng im bặt, tiếp đó, hắn ta lại cúi đầu.



Triệu Nhất Tửu không trả lời ngay, Dư Hạnh tưởng hắn ta không muốn nói, còn thấy tiếc nuối, đang định tiếp tục dùng lời nói để dạy dỗ Triệu Nhất Tửu về vấn đề tin tưởng và lương thiện vừa phải thôi, hắn lại thấy Triệu Nhất Tửu từ tốn trả lời:



“Tôi rất tò mò, việc gì cậu cứ phải đắp nặn bản thân thành một kẻ không thể tin tưởng được như thế. Cứ như thể... Cậu không chịu được việc người khác nghĩ cậu tốt ấy.” Dư Hạnh: “...”



Ánh mắt tiếc nuối của hắn đột nhiên thay đổi.



Triệu Nhất Tửu nói tiếp, bình tính và kiên định: “Cách hành sự thay đổi thất thường, lúc nào cũng ra vẻ bày mưu tính kế, không màng đến ai, cậu tưởng không ai nhìn ra được nguyên nhân chắc? Thế mà chẳng may tôi lại nhìn ta rồi.” “Đó là vì cậu không mong người khác thấu hiểu cậu, không mong người khác ghi nhớ lòng tốt của cậu, lúc nào cũng cố nhấn mạnh mình chẳng phải kẻ tốt lành gì. Tất cả đầu là kế đề phòng những chuyện không nằm trong tâm kiểm soát của cậu mà thôi.” “Tôi không biết khi trước cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể đoán được chút ít từ việc cậu đã quen với những vết thương, hẳn là quá khứ của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì nhỉ.”



Triệu Nhất Tửu nói hết những điều mình dồn nén biết bao lâu, ánh mắt luôn chìm trong tối tăm, hỗn loạn của hắn ta bỗng xuất hiện chút gì đắc ý: “Cậu cũng đang sợ hãi, Dư Hạnh, cậu đang sợ người khác sẽ thất vọng về cậu, cho nên cậu mới không cho người khác cơ hội thất vọng.”



Dư Hạnh trợn tròn mắt, nhất thời không biết nân trả lời thế nào cho phải. Sau khi tiêu hóa hết lời Triệu Nhất Tửu nói, hắn trầm ngâm đôi giây, hai chân đang bắt chéo cũng đổi tư thế.



“Anh Tửu này, cậu thật đúng là...” Hắn hơi lúng túng, dù không muốn cũng phải thừa nhật, hắn thật sự không ngờ tảng núi băng như Triệu Nhất Tửu lại có thể nhạy bén như vậy.



Đúng vậy, tất cả những lời mà Triệu Nhất Tửu nói, hắn đều không phủ nhận, bởi vì hắn ta nói rất đúng.



“Có kinh ngạc không nào? Loại người như tôi mà cũng có thể nhìn thấu cậu như thế, nằm ngoài dự liệu của cậu rồi phải không. Nấu ở trước mặt anh tôi, chắc chắn cậu sẽ không sư ý.” Triệu Nhất Tửu nói, cảm thấy hơi đáng tiếc vì hiện giờ Dư Hạnh đang đeo mặt nạ, hắn ta không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Dư Hạnh, chỉ có thể đoán được rằng mình không sai nhờ ánh mắt của Dư Hạnh. “Phải, cậu nói đúng, Nhưng tôi kinh ngạc thế này, chỉ có phân nửa là do những lời cậu nói ra thôi.” Bị chỉ rố nhược điểm trong tính cách của mình, Dư Hạnh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, hắn cười hì hì nói: “Một nửa còn lại, là tôi không ngờ anh Tửu có thể nói nhiều như thế này, hơn nữa còn sắc bén như vậy, thần kỳ, thần kỳ quá.”



Triệu Nhất Tửu không bị hắn đánh lạc hướng: “Không xót thương chút nào mà xé toạc vết thương của người khác ra cười cợt, đây là thói quen của cậu, tôi chỉ học theo mà thôi.” Dư Hạnh gãi đầu, bật cười thành tiếng: “Tốt lắm, nhưng có chuyện này cậu nói sai rồi... Khi ở trước anh của cậu, tôi vẫn sẽ sơ sảy, tôi biết rõ, giao em trai mình cho một người xa lạ chỉ mới gặp một lần dễ dàng như thế, không phải việc mà tiểu hồ ly Triệu Mưu có thể làm ra được.” “Thì ra đứa em trai của anh ta lại chẳng hề thẳng thắn như những gì biểu hiện ra ngoài, Triệu Mưu vốn chẳng hề sợ cậu bị tôi hãm hại.”



Đây mới là nhà họ Triệu, Triệu Mưu khi việc gì cũng... chỉ khi nắm chắc mười phần mới chịu làm, nhất quyết không chịu thua thiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận