Trò Chơi Suy Diễn

Chương 489: Địa Ngục Của Alice - Cục tẩy (1)

Diệc Thanh cố gắng tạo ra một biểu cảm khinh miệt bằng vẻ ngoài tao nhã của mình: "Những bồng hoa này đầu chứa đựng sự tàn bạo, tội ác và sợ hãi được dẫn dắt tạo ra một cách cố ý, hoàn toàn trái ngược với những gì chúng thực sự cần."



“Vốn dĩ là nơi để chuộc tội và tìm kiếm sự thật, giờ đây đã sa ngã thành nơi ô uế thế này, không bẩn sao được? Thứ mùi này làm tôi muốn nôn.”



Chỉ có quỷ vật mới cảm nhận được sự khác biệt này, vì chúng quen thuộc nhất với những cảm giác tiêu cực này. Dư Hạnh nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Anh nói đúng, rất bẩn thỉu.”



AIlice, vì dục vọng của bản thân, đã biến từ một người quản lý công bằng của công viên trở thành một kẻ sa đọa hoàn toàn, và chắc chắn vị đại pháp sư đó “có công rất lớn trong chuyện này”.



Nếu có cơ hội... Hắn thật sự muốn tìm hiểu xem những người gọi là “pháp sư” này rốt cuộc là tổ chức như thế nào, và họ đóng vai trò gì trong thế giới hoang đường này. Nếu đây là một tổ chức có khả năng du hành giữa các thế giới... Phải chăng điều này có nghĩa là, nếu có thể hiểu biết về tổ chức này, hắn sẽ tiến gân hơn một bước đến những bí mật cấp cao của suy diễn hoang đường? Tất nhiên, có vẻ như nghĩ về chuyện đó bầy giờ còn quá sớm. Dư Hạnh tiếp tục đi, mở tất cả cánh cửa trên hành lang, đằng sau mỗi cánh cửa đầu là những phòng chức năng, phần lớn là các phòng triển lãm, từ tượng điêu khắc, tranh dầu, sản phẩm thủ công đến trang phục, rất phong phú và khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Từ đây, Dư Hạnh gần như có thể xác nhận toàn bộ tầng năm chỉ có Alice sống, các nhân viên khác đầu cư trú ở các tầng khác.



Với nhiều phòng không liên quan như vậy, các nhân viên muốn ở lại cũng không có chỗ.



Khi Dư Hạnh đang nhìn về phía cánh cửa đôi trang trí bằng các loại đá quý phong phú, Diệc Thanh bám trên lưng hắn đột nhiên biến thành làn khói xanh và bay đi, giọng nói ôn hòa và bình tĩnh nhưng không thể bác bỏ: "Trốn đi." Dư Hạnh nhíu mày, dựa vào sự tin tưởng với quỷ Nhiếp Thanh, hắn nhanh chóng cúi xuống và ẩn mình giữa hai bụi hoa hồng, dùng những cành gai nhô ra để che giấu cơ thể của mình.



Khi đã đảm bảo rằng vị trí của mình khó bị phát hiện, hắn mới quay mắt, nhìn qua khe hở giữa những bông hoa. Một bóng dáng đen đang đứng yên gần đó, dường như đã nghe thấy một tiếng động nhỏ nào đó, cô ta nghi ngờ nhìn xung quanh một lượt. Trên khuôn mặt xinh đẹp không cảm xúc có loại cảm giác lạnh lẽo mãi không tiêu tan.



Dư Hạnh nhíu mày, tự hỏi tại sao nữ tu lại lên tâng này? Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới, thấy nữ tu đang cầm một bình tưới màu vàng, với phần miệng bình kéo dài ra và đỉnh bình có hình dạng phẳng như một đĩa tròn rộng. Đến tầng năm để tưới hoa sao?



Nữ tu không phát hiện được gì, ánh mắt vô cảm của cô ta dừng lại trên những bụi hoa đỏ trước mặt, nâng bình tưới và bắt đầu tưới nước lên hoa. Dòng nước chảy xuống từ miệng bình thật dài... Là màu đỏ như màu máu.



Chất lỏng màu máu tưới lên những bông hoa hồng, ngay lập tức, một mùi hương nồng nặc gấp trăm lần so với trước đó lan tỏa trong không khí, tràn vào mũi Dư Hạnh. Không chỉ có mùi hoa mà còn có cả mùi máu tươi sền sệt cũng bốc lên khiến người xung quanh cảm giác như có một tấm vải dày đặc bịp trên mũi, khiến việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cảm giác không thể nào thở nổi. Đột nhiên Dư Hạnh cảm thấy vô cùng buồn nôn, đầu mũi cũng bắt đầu ngứa ngứa.



Dư Hạnh híp mắt lại rồi lấy tay bịt mũi lại. It nhất thì việc này cũng giúp hắn không cần phải ngửi quá nhiều cái mùi khó chịu này nữa, xoang mũi cũng thoải mái hơn chút ít. Hừ, mình chẳng bao giờ hắt hơi đâu.



"Hắt xì!"



Vừa nghĩ xong, một tiếng hắt hơi vang lên.



Bỗng nhiên, nữ tu đột ngẩng đầu lên từ giữa bông hoa. Trên khuôn mặt cứng ngắc của cô ta dường hiện ra chút hưng phấn. Cô ta cúi người đặt bình tưới cây xuống chỗ cũ. Chiếc váy dài đen của nữ tu khẽ lay động, cô ta nhẹ nhàng nói: "Quả nhiên có khách du lịch ở đây."



Giọng điệu của nữ tu giống như chất giọng đặc trưng của máy móc. Cô ta nhìn về phía... Hướng cầu thang. Đúng vậy, người hắt hơi không phải là Dư Hạnh mà là một người khác.



Dư Hạnh cũng nhìn về phía cầu thang. Do ở hành lang có góc khuất nên hắn chỉ có thể đoán rằng có người đang ở hướng đó nhưng không thể thấy rõ tình hình cụ thể.



Dư Hạnh nhíu mày, thanh âm lúc nãy mà hắn nghe... Chẳng lẽ là Hoang Bạch?



"Hoè và Hoang Bạch đến tầng phụ trước mình nhưng hai người không có mục tiêu cụ thể. Bọn họ có lẽ là muốn hoàn thành nhiệm vụ chiếm phòng trước rồi mới lảng vảng ởi lại bên trong tòa nhà." Dư Hạnh nghĩ trong lòng: "Bọn họ có thể đã vào phòng của Alice nhưng vì không biết về con đường ở dưới gầm giường của Alice nên mới không tìm kiếm kỹ lưỡng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận