Trò Chơi Suy Diễn

Chương 244: Thật ghen tị, tôi cũng muốn ...

Triệu Nhất Tửu: “Vậy bây giờ làm gì đầy?”



“Vừa rồi Tranh Tử và Tiểu Yến lên tầng rồi, chúng ta có thể chờ bảng xếp hạng điểm suy diễn cập nhật lại để xem tình huống của hai cô ấy.” Dư Hạnh nghe thấy có tiếng bước chân đến gần bèn vỗ vai Triệu Nhất Tửu: “Đi thôi, trước khi lên tầng hai không nên lười biếng quá.”



“Được.”



Bọn họ ra khỏi WC thì gặp phải quỷ nam vừa rồi đón tiếp Dư Hạnh đầu tiên. Quỷ nam còn có tâm trạng mà chào hỏi Dư Hạnh: “Hi, đi WC hả?”



“Đúng vậy.”



Sau khi lễ phép trả lời lại thì ánh mắt của Dư Hạnh khẽ chuyển, rồi nở một nụ cười với nó.



Triệu Nhất Tửu: “...”



Quỷ nam nhìn thấy hắn cười đột nhiên mặt của nó trầm xuống, trong giọng nói lộ ra sự hưng phấn: “Mày cười?” “Không được cười sao?” Ngược lại Dư Hạnh tỏ ra vẻ kinh ngạc.



Thái độ của hắn rất hiển nhiên khiến khí thế âm trầm của quỷ nam khựng lại: “... Có thể sao?”



Dư Hạnh hoang mang nhìn quỷ nam trong ánh mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên và nghi hoặc: “Đương nhiên là có thể, không ai nói với tao là không được làm thế.”



“Quản đốc không nói cho mày biết quy tắc à?” Quỷ nam trợn to hai mắt, tâm trạng của nó bị Dư Hạnh làm cho ở lưng chừng, vô cùng khó chịu.



“Không có, tám người bọn tao hôm nay đến muộn, quản đốc chưa kịp dặn dò bọn tao chuyện gì cả."



Quỷ nam: “... À, vậy thì không sao.”



Nó mơ màng đến hồ đồ đi vòng qua Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu để vào WC, dường như đã bị lời nói dối què quặt này đánh lừa.



Mà Triệu Nhất Tửu đứng đó thấy từ đầu đến cuối kiểu: “...” Giỏi thật đấy, chơi lớn thật. Cứ như vậy mà lừa được tên quỷ nam, đến giờ tên quỷ nam kia vân chưa phản ứng lại đây! Không cần ăn nói cẩn thật mà bình thường ngài đây đầu lừa lọc người khác như vậy sao? Nếu không sao quen tay vậy được.



Trong lòng như có ngàn con ngựa đang phi nhưng cuối cùng Triệu Nhất Tửu chỉ có thể thốt ra hai từ: “Lợi hại.” Dư Hạnh lừa người thành thạo như vậy nhưng cũng không có nghĩa là hắn hùa vào bắt nạt người sống — Dư Hạnh cười, quỷ nam vốn dĩ định dùng quy tắc “Mày bị tao phát hiện là người sống” để giết chết Dư Hạnh, nhưng khi Dư Hạnh nói hắn không biết quy tắc này thì nam quỷ lại dễ dàng buông tha Dư Hạnh. Chuyện này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng quy tắc không thể để bị phát hiện là người sống vốn dĩ không phải quy tắc sẵn có mà là do đám quỷ này tạo ra.



Chúng nó muốn khiến cho tám người phục vụ bọn họ rơi vào sợ hãi, phải cần thận từng li từng tí, tóm lại người sống không được thoải mái là chúng nó vui vẻ.



“Xem ra có thể xác định... Không cần quan sát tầng một nữa, tôi không muốn bị coi như coi con khỉ biểu diễn xiếc.” Dư Hạnh nghiêng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.



Triệu Nhất Tửu: Cảm giác đám quỷ ở tầng một này xui xẻo rồi.



Sau đó hắn ta mới hỏi Dư Hạnh: “Nếu phương pháp này có thể kiểm tra được suy diễn dễ dàng như vậy thì sao bây giờ mới dùng?”



“Bởi vì chỗ này ít quỷ, nếu tôi đoán sai thì chỉ có một con quỷ ra tay với tôi, tôi còn có thể đánh với nó một trận, kéo nó đến phòng cuối cùng của WC rồi nhốt lại gì đó. Nhưng trong đại sảnh thì không được, nhiều quỷ quá, nếu bại lộ thì không dễ dàng thu dọn.” Dư Hạnh nghiêm trang phát biểu.



Đúng ngay lúc này, ba mươi phút sau khi bắt đầu suy diễn, danh sách xếp hạng điểm suy diễn đã được làm mới.



Mỗi suy diễn giả đều nhận được nhắc nhở, Dư Hạnh mở ra nhìn thoáng qua, hai mắt sáng lên.



[Xếp hạng điểm suy diễn hiện tại.]



05,06:20



01,04:7



02,07:4 03,08:4



Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu được 7 điểm, tương ứng với hai ly rượu tầm trung và ba ly rượu cao cấp được bán ra. Về phần hai nhóm cuối bảng, một là vì loại đồ uống ở sàn nhảy khó bán, nhóm còn lại không biết lý do tại sao, tóm lại là có vẻ như số lượng đồ uống bán ra không nhiều. Trọng tâm là nhóm xếp thứ nhất. 05 và 06 là mã số của Tranh Tử và Tiểu Yến. Các cô ấy thực sự lấy được 20 điểm! Xét theo thời gian, nếu sau khi họ lên lầu có thể hoàn thành yêu cầu của quỷ, thì nhiều nhất họ chỉ có thời gian để hoàn thành một yêu cầu. Nhận được hai mươi điểm suy diễn trong một lần, cao hơn nhiều so với thu nhập lợi nhuận từ việc bán đồ uống ở tầng dưới. Điều này có nghĩa là gì?



Nó cho thấy "bán đồ uống" là một lựa chọn sai lầm, tuy có thể có được chút ít điểm tích lũy nhưng với tiên đề là bốn nhóm cạnh tranh với nhau thì đơn giản là quá lãng phí thời gian khi so với việc "hoàn thành yêu cầu”, khác nào bỏ cuộc trước thời gian quy định. Điều này đã khẳng định suy đoán của Dư Hạnh. Mọi thứ ở tầng một đầu là giả, không có ích lợi gì. Có khi còn bị bọn quỷ thêm vào một đống quy tắc vô nghĩa lộn xộn, có thể từ bỏ được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận