Trò Chơi Suy Diễn

Chương 140: Dư Hạnh phân tích (2)

Hắn nhớ lại địa vị của bà Brown trong gia đình: “Thêm việc ông bà Brown ở chung một phòng, tôi thấy khả năng cao là bà Brown cho phép ông ta vẽ, sau đó bà ta tự mình khống chế người trong bức tranh.”



"Từ đó chúng ta có thể đoán được đại khái, phe bà Brown và Susan kiểm soát người trong bức tranh, ông Brown bị đàn áp. Như vậy, những con rối có thể khiến người trong bức tranh sợ hãi đến từ phe của Angel và Alex. Kết hợp với Sổ tay chế tác con rối) trong phòng của Angel, khả năng con rối thuộc về Angel là cao nhất.”



York ngồi một bên nghe hắn phân tích, cảm thấy bản thân như một con cá ướp muối không cần động não.



Martha xem xét một chút, phát hiện quả thật có chuyện như vậy, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, có đùi để ôm thật hạnh phúc biết bao.



Cô ấy hỏi: “Thế còn vấn đề thứ tư thì sao?"



Mắt thấy Martha đã theo kịp lời mình nói, còn biết đặt câu hỏi, Dư Hạnh vô cùng hài lòng: "Thứ tư, điều gì đã khiến gia tộc Brown trở nên như vậy? Và bắt đầu từ khi nào?”



Đây là những điều mỗi trò chơi Suy Diễn đều phải làm rõ, gần như là nội dung cốt lõi.



Tất cả tội ác và hành vi xấu của con người đầu xuất phát từ những nguyên nhân đằng sau. Có thể là do oán hận, hiểu lầm, thậm chí là tình yêu, đều có thể trở thành điểm khởi đầu của những bi kịch.



Mà gia tộc Brown trở nên tan nát, quỷ dị thất thường, chắc chắn cũng tồn tại nguyên nhân sâu xa nào đó. Ánh mắt Martha lấp lánh, cô ấy thuộc loại có người để ôm đùi là sẽ đặt nhiều niềm tin vào người đó.



Nhưng Dư Hạnh không nói thẳng, mà nhìn về phía York, người đang ngồi trên ghế, cằm tựa vào cánh tay đặt trên lưng ghế, hỏi: "Cậu có ý tưởng gì không?"



York, người được nêu tên, khẽ gật đầu: "Tôi là người lười biếng không muốn suy nghĩ sâu xa, với tình hình hiện tại, tôi đoán là ông Brown đã ngoại tình, dẫn đến bà Brown vì yêu mà sinh hận, bức điên chồng mình, sau đó chính bà ta cũng bị quỷ chiếm giữ, dẫn đến một gia đình liên tiếp xảy ra chuyện.” Suy đoán này của cậu ấy quá qua loa, chỉ cần lấy một chỉ tiết trong đó là có thể đoán được cả câu chuyện.



Nhưng biểu cảm của cậu ấy rất nghiêm túc, như hận không thể viết lên mặt mấy chữ: "Tôi không hề cố ý nói qua loa cho xong chuyện, tôi thực đã suy nghĩ.”



„À m



Dư Hạnh chỉ có thể kéo dài chữ "à", trong lòng cảm thấy kỳ quái.



Theo lý thuyết, suy diễn giả chắc chắn sẽ không hình thành thói quen lười suy nghĩ, nhỡ chẳng may một lần nào đó gặp phải một nhóm đồng đội tư duy tương đối ngu ngốc, vậy không phải là tự bê đá đập vào chân mình sao.



Không có người nào sẽ luôn gặp được may mắn.



Hắn đè xuống sự nghi ngờ và nói ra suy đoán của mình: "Thực ra, tôi nghi ngờ gia tộc Brown mắc bệnh tâm thần di truyền.”



York: “2”



Điều này cậu ấy thực sự không ngờ tới. Martha: "Tại sao? Không lễ cậu tìm thấy giấy chẩn đoán bệnh tâm thần di truyền của họ?"



"Chưa, nhưng tôi tin trong biệt thự này nhất định có bệnh án chẩn đoán bệnh tâm thần di truyền, có lẽ nó được giấu trong phòng của ông bà Brown, hoặc trong phòng làm việc trên tầng hai, tôi chưa tìm được bằng chứng nhưng có thể chắc chắn 90%.” Những lời nói nhẹ nhàng của Dư Hạnh lọt vào tai Martha, cô ấy cảm thấy Dư Hạnh đang cố ép buộc.



Điều này giống như đang nói: "Suy đoán này có bằng chứng, bằng chứng này tôi không nắm trong tay, nhưng tôi chắc chắn mình đoán đúng.”



Mặc dù nhìn qua có thể thấy Dư Hạnh rất thông minh, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu bọn họ hợp tác, Martha không dám tuyệt đối tin tưởng hắn.



Dư Hạnh không biết suy nghĩ của cô ấy, tiếp tục nói: "Điều đầu tiên khiến tôi có suy nghĩ này là do cách ông Brown gọi vợ mình, ông ta luôn nói bà Brown là một kẻ tâm thần. Nếu thật sự bà Brown có hành vi ngược đãi ông ta, những gì ông ta thốt ra nên là những từ như “kẻ điên”, “biến thái”, chứ không phải là “tâm thần”."



"Ông Brown e ngại người ngoài, cũng vì sợ vợ mình hiểu lầm mối quan hệ của ông ta với người khác, tại sao ông ta lại có ý nghĩ như thế, có lẽ... Đúng rồi, tôi muốn hỏi một câu.” Nói nửa chừng, hắn đột nhiên nhìn York và Martha.



York: "Hả?"



“Bức tranh sơn dầu trong phòng hai người trồng như thế nào, là người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng khách, hay là quần áo không chỉnh tề?” York bình tĩnh nói: "Không mặc quần áo.”



Martha: "Móa!? Thế mà anh cũng ném!"



Tiểu loli không hề che giấu sự kinh ngạc, York không chịu được tặng cho cô ấy một ánh mắt phức tạp.



Nhận ra mình đã tiết lộ thân phận tài xế già, Martha nói năng lắp bắp: "Không phải, ừm... Tôi cảm thấy... Rất thích thú... Không phải không phải, al Thôi quên đi"



Cô ấy nắm lấy chiếc gối trên giường che mặt đi, vô cùng xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận