Trò Chơi Suy Diễn

Chương 441: Địa ngục của Alice - Che giấ...

Nụ cười trên môi Hàn Tâm Di tắt dần, cô ta bắt đầu cảnh giác, đảo mắt nhìn khắp bốn phía.



Đối phương đã cố tình dụ cô ta đi tới vị trí này... Đứng từ đây, quét mắt nhìn xung quanh, nơi đầu cũng là tượng đá nứt vỡ, lăn lóc đầy đất, phủ phục dưới bức tượng còn nguyên vẹn, tựa như cung cảnh tái hiện sự suy bại và phồn vinh.



Nhưng vị trí này cũng không có khác biệt gì quá lớn với những vị trí còn lại, cô ta cũng không nhìn ra bất cứ thứ gì có thể gây nguy hại đến bản thân mình.



Nếu vậy, thứ duy nhất có nguy cơ, cũng chỉ có con búp bê đang hát này. Con búp bê này rõ ràng là một thứ Tế Phẩm quái dị, cô ta không thể tùy tiện đứng yên nghe âm thanh của nó, lỡ như khả năng của con búp bê là khống chế, vậy thì cô ta sẽ rơi vào nguy hiểm vì không thể điều khiển cơ thể mình.



Vì thế, hai tay cô ta bịt kín tai mình, chặn được phần lớn âm thanh, chân cô ta giày xéo con búp bê, hòng dẫm nát nó. .. Đương nhiên tế phẩm không dễ bị phá hủy như thế, nhưng nếu như cô ta tiến hành phá hoại theo phương pháp vật lý, biết đâu có thể ngăn cản đối phương sử dụng nó trong lần suy diễn này.



Ví dụ như giá cắm nến cầm tay có tên [Minh Chúc Lệ] của Dư Hạnh, nếu như có ai phá hủy giá cắm nến, vậy thì ngọn nến không có nơi để cắm, tất nhiên cả hai năng lực đầu không sử dụng được, chỉ khi rời khỏi màn Suy Diễn mới có thể trở về nguyên dạng.



Khi đế giày của Hàn Tâm Di sắp giẫm nát cơ thể của con búp bê, tiếng “vèo” xé gió bỗng từ đâu truyền đến, cô ta bàng hoàng ngẩng đầu lên, trông thấy một hòn đá bén nhọn to bằng bàn tay đang bay thẳng về phía mình. Hàn Tâm Di đành phải từ bỏ ý định giẫãm nát búp bê, nghiêng người sang một bên, né tránh đòn này.



Bởi vậy, để duy trì sự cân bằng và biên độ của động tác, tay cô ta hiển nhiên phải rời khỏi tai mình.



Thấy vậy, búp bê lại càng cất tiếng hát lớn hơn, tiếng ca của nó giận dữ như muốn xé toạc màng nhĩ ả đàn bà định giãm nát mình, nhịp điệu da diết, say sưa. Đầu Hàn Tâm Di đau như búa bổ, cô ta bàng hoàng nhận ra, khả năng của tiếng hát này có lẽ cũng giống với năng lực của cô ta, đều có thể gây ảnh hưởng đến tinh thần.



Tiếng hát không khó nghe, mà ngược lại, nếu như thưởng thức trong tâm thái điềm tĩnh, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự tinh tế vặn vẹo, nhưng... Hiện giờ trong đầu cô ta chỉ có sự căm ghét vô hạn, cô ta phát hiện ra, bất kể có bịt tai hay không, thì âm thanh này vẫn như dòi bám xương, cứ vang bên tai cô ta mãi, không ngơi một giầy nào! “Vùt"



Theo cùng âm thanh ấy, lại xuất hiện thêm một viên đá lớn bay về phía này, lần này Hàn Tâm Di đã nhìn rõ phương hướng của viên đá. Cô ta cố gắng chịu cảm giác khó chịu trong đầu, cười lạnh, né đòn tấn công ấy, thuận thế đá bay con búp bê thẳng về hướng viên đá kia bay đến.



“La la la... La la la la la...” Con búp bê tóc vàng, mặc chiếc váy nhỏ màu đen theo kiểu Tây Dương, tạo một đường cung trên không trung, sau đó “bộp” một tiếng, rơi thẳng xuống đất. Nó nằm trên mặt đất, tay chân tạo thành hình chữ X, miệng vẫn say sưa cất tiếng ca. Có lúc, nó như thể không kìm được niềm vui của mình mà phát ra những tiếng khúc khích rất nhỏ, nhưng chỉ trong giây lát, âm điệu của nó lại nghẹn ngào như người đang rơi lệ, thay đổi rất thất thường.



Hình như nó... Tức giận rồi. Trước tiếng ca như thế, Hàn Tâm Di dễ dàng cảm nhận được, đầu óc cô ta đã đờ đẫn trong giây lát. Cô ta lắc đầu thật mạnh, xem như đó là một cách để làm rối loạn tỉnh thần mình, đánh lạc hướng bản thân để thoát khỏi trạng thái đờ đẫn.



Vài giây sau, cô ta đi lướt qua từng bức tượng đá, quả nhiên trông thấy một bóng người cao gầy đằng sau một bức tượng lớn khác!



Người đó đang ngồi xổm dưới đất, vì góc nhìn hạn chế, mái tóc đen của người đó che khuất hơn nửa khuôn mặt, toàn thân người đó toát ra cái lạnh thấu xương.



Hàn Tâm Di chùn bước, chăm chú nhìn bóng người đó, cô ta sợ rằng lần này vẫn có tế phẩm tấn công.



Bởi lẽ, tuy người đó mặc áo hoodie ngắm cảnh trong Địa ngục của Alice, nhưng nhìn qua lại không giống Hòe cho lắm, mà còn có vẻ...



Người đó vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân của cô ta mới từ tốn ngẩng đầu lên.



Dưới ánh sáng nhá nhem, đôi mắt phượng đẹp như tạc chăm chú nhìn cô ta, tựa như lần đầu tiên trông thấy, đây là ánh sáng nhàn nhạt giữa lớp bùn lầy.



“Là... Anh ư? Dư Hạnh?” Hàn Di Tâm khá bất ngờ, ngay sau đó, cô ta nhảy cẵng lên, cặp mắt ôn hòa tỏ rõ ý vui mừng, không hề tỏ ra khó chịu khi bị Dư Hạnh ném đá vào người: “Thì ra là anh muốn giết em sao, vậy thì em hiểu ra rồi, hì hì... Nhưng em nào có dễ chết đến như thế... Hay là anh cứ nghĩ đến việc từ bỏ nhiệm vụ xem, đi cùng với em cũng được mà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận