Trò Chơi Suy Diễn

Chương 465: Địa Ngục Của Alice - Đường ...

Nhưng sự thật là hiện tại Dư Hạnh không có ý định giết Hàn Chí Dũng trong trận suy diễn này: “Tôi vẫn cần ông ta.”



“Ồ?” Đôi mắt màu xanh lơ đậm của Diệc Thanh có vẻ trầm đi một giây, nhưng ngay sau đó, dường như hắn ta nghĩ tới điều gì: “Cậu muốn tìm Hàn Ngạn thông qua ông ta ư?”



“Không sai.” Dư Hạnh khẽ cười, tiếng bước chân vang vọng khắp đoạn hành lang trống trải: “Vấn đề Hàn Ngạn chưa từng liên lạc với Hàn Tâm Di suốt bao nhiêu năm qua có phải sự thật hay không thì tạm thời chúng ta vẫn chưa thể xác định được. Mà Hàn Chí Dũng là người Hàn Ngạn cử tới để làm người giám hộ của Hàn Tâm Di, chắc chắn ông ta sẽ biết về Hàn Ngạn nhiều hơn.” “Bây giờ thành phố Phù Hoa xuất hiện những vị khách không mời mà tới như tôi và Tiểu Khúc Khúc, một mình Hàn Chí Dũng không thể ứng phó được, chắc chắn ông ta sẽ vội vàng báo cáo lại với người có thể xử lý chuyện này. Dù có là ai thì hành động của người đó ít nhiều cũng có lợi cho tôi. Hình như anh biết rất nhiều chuyện về tôi nhỉ?” Nói được một nửa, Dư Hạnh bỗng chuyển chủ đề, quay đầu nhìn Diệc Thanh.



Mặc dù Diệc Thanh ổi theo hắn trong suốt quá trình thăng chức suy diễn, nhưng... Hắn chưa từng kể với Diệc Thanh về mối thù hận giữa mình và Đan Lăng Kính. Trong cuộc sống hằng ngày, hắn cũng chỉ điều tra về vụ án cắt cổ mà thôi.



Thật ra phản ứng của Diệc Thanh không có gì là không ổn, nhưng dù nghe thế nào cũng thấy giọng điệu hắn ta như kiểu đã biết rất nhiều chuyện nên mới trả lời một cách thuận miệng như vậy. Diệc Thanh giơ cây quạt che khuất nửa dưới khuôn mặt: “Không có chuyện đó đâu.” Thấy Diệc Thanh giơ quạt che mặt, không chịu lộ mặt, Dư Hạnh nhủ thầm vài tiếng. Diệc Thanh nói không có chuyện đó... Vậy thì coi như không có chuyện đó đi.



Mặc dù sự phủ nhận này rất hờ hững.



Dư Hạnh cũng không cố truy hỏi đến cùng, hắn không quá để ý tới vấn đề này, chẳng qua là thấy nguồn tin của Diệc Thanh hơi kỳ lạ nên mới thuận miệng hỏi.



Nghĩ lại, khả năng lớn nhất là từ hệ thống tuồn ra cho quỷ Nhiếp Thanh... Dù sao thì quyền hạn của Diệc Thanh khá lớn, Dư Hạnh đã nhận ra điểm này khi ở quán bar Nhiếp Thanh.



Tính tới thời điểm hiện tại là Dư Hạnh đã đi được năm sáu phút, thỉnh thoảng hắn lại nghe thấy có tiếng chuông vang lên ở bên kia bức tường. Cũng may là dù Alice có phát rồ cũng không làm những hành động kiểu đập phá tường lao ra. Cái mấu chốt là ả ta không lần ra vị trí của Dư Hạnh, nếu không thì cũng không biết ả ta có phá tường thật hay không.



Nhưng khi nghĩ lại, nếu Alice có thể phá tường thì đâu đến mức ngay cả cửa sau của phòng triển lãm điêu khắc cũng không phá được.



Dư Hạnh nghĩ thầm: “Quỷ vật không thể đi xuyên qua tường không có sức uy hiếp gì cả... Là trùm cuối Địa Ngục Của Alice, có phải ả ta hơi yếu không? Quả nhiên... Vẫn còn...”



Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng rõ ràng, Dư Hạnh cảm thấy lại có thêm một bằng chứng khác bổ trợ cho suy đoán của hắn, vậy nên bước đi của hắn cũng dần nhanh hơn.



Cuối cùng, hắn đã không nghe thấy tiếng chuông của Alice trong suốt bốn phút, mà phía trước lại xuất hiện một nơi khiến đôi mắt hắn phát sáng.



Phòng bấp!



Không sai, đó là nơi mà ba tên đầu bếp béo mập làm bữa tối cho bọn hắn. Dư Hạnh rẽ trái rẽ phải, sự thành công từ việc kiểm soát phương hướng đã giúp hắn tiến vào nơi hắn từng đi qua trước đầy.



Bấy giờ vẫn chưa phải lúc chuẩn bị cơm, phòng bếp vô cùng im ắng, nhóm đầu bếp béo mập đã rời đi từ lâu, cũng chẳng ai biết họ đi đâu. Trong phòng chỉ còn các loại máy móc, dụng cụ phòng bếp theo phong cách Punk chưa được khởi động. Ví dụ như răng khảm bánh, bệ bếp kim loại vừa dày vừa nặng, máy hút mùi... Tất cả vẫn đang nằm im, chờ đợi đến khi có người sử dụng.



“Rất tốt, vậy là chúng ta đang đi đúng hướng rồi...” Dư Hạnh nhếch miệng, đi thẳng vào phòng bếp mà không hề do dự.



Hắn nhìn ngó nghiêng khắp nơi, cũng có hơi tò mò về cách nấu cơm của mấy người đầu bếp. Hắn thấy dụng cụ ở đây và những đồ làm bếp bình thường khác có sự khác biệt nhất định, hình thức của chúng khá kỳ lạ.



Sau đó, hắn ngẩng đầu, làm động tác nhìn lên.



Vì Alice có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nên giờ hắn vẫn đang đeo mặt nạ vui vẻ, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Nhìn từ góc độ của Dư Hạnh, hắn có thể thấy đài quan sát cao bằng nửa tầng nhô lên trên tầng ba.



Đài quan sát được xây dựng nên là cho du khách... Hoặc cũng có thể là vì thứ gì khác, một góc nhìn hoàn mỹ. Đài quan sát hơi nhô ra bên ngoài, có thể dễ quan sát thấy bệ thuỷ tinh lấp lánh dưới ánh đèn, mang đến cho người ta thứ cảm giác như đang trong giấc ảo mộng. Nhìn lan can thuỷ tinh trên đài quan sát, Dư Hạnh nở nụ cười hài lòng.



Diệc Thanh thấy biểu cảm hắn nên cũng nhìn lướt qua đài quan sát, sau đó hỏi: “Cậu nghĩ tới cái gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận