Trò Chơi Suy Diễn

Chương 221: Tổ chức LSP (1)

[Thì ra năng lực tế phẩm của Hạnh là như vậy, nói thế nào nhỉ, thật ngoài dự đoán, tôi cứ tưởng hắn thuộc loại người lên kế hoạch ở phía sau, hóa ra là...]



[Quỷ Nhập Tràng!]



[Hắn cũng là loại khả năng hóa quỷ vật, điều này thật bất ngờ, nhưng nghĩ lại lúc đầu tôi còn tưởng hắn là người thuộc nhóm sa ngã, bây giờ nghĩ lại, chắc hắn thuộc loại hung ác trong nhóm dị hóa.] “Đẹp lắm San, rất chính xác.” Carlos vỗ tay một cách khoa trương, thực ra lúc đó hắn ta không cần lùi lại, chỉ là bản năng muốn tìm một vị trí an toàn hơn khi nhìn thấy Ngạ Quỷ.



Sau khi sử dụng khả năng hóa xác sống của ngọn nến trắng từ Minh Chúc Lệ, Dư Hạnh không thể biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, nhưng vẫn gật đầu và siết chặt tay, không để Ngạ Quỷ có cơ hội phản kháng, bóp nát cơ quan đang đập thình thịch của nó. Mắt Ngạ Quỷ mờ dần, máu chảy ra từ khóe miệng, nó ngã xuống đất ngay khi Dư Hạnh vừa mới rút tay ra. [Cuộc săn của mọi người đã hoàn thành] Hệ thống thông báo khiến Dư Hạnh nhẹ nhõm hơn. Hiện tại thể lực của hắn rất kém, cơ thể cũng yếu, nên không thích hợp để đánh nhau trong thời gian dài.



Vì vậy, hắn mới để Yểm và Carlos tạo ra một sự đánh lừa kép, nhằm giúp hắn có cơ hội thực sự tấn công bất ngờ khi Ngạ Quỷ tấn công Carlos. Nhìn thi thể của Ngạ QUỷ, trong mắt Hạnh không có chút cảm xúc nào.



Yểm, người chỉ tham gia vụ này một cách hời hợt, đứng dậy tựa vào cây. Khi quay đầu lại, cô ấy đã thấy cảnh tượng này, cơ thể cô ấy lập tức run lên, không hiểu sao lại cảm thấy rất nhập vai.



Thậm chí cô ấy có thể tưởng tượng ra cảnh Dư Hạnh lạnh lùng xé xác cô ấy ra... Kích thích quá! Cô ấy muốn theo đuổi hắn!



Sống là phải tận hưởng, cứ vui là được.



Dư Hạnh không biết Yểm đang nghĩ gì. Hắn cất cái giá nến vào mặt nạ, dần dần thoát khỏi trạng thái Ngạ Quỷ.



Nhân tố bất ổn đã được loại bỏ thành công, trong ba ngày tới, họ có thể thoải mái khám phá cốt truyện.



Đảo Tử Linh có nguồn gốc từ đầu? Hiện tại nhóm nghiên cứu về hòn đảo cũng không có đủ thông tin để xác minh. Không chỉ vậy, chỉ trong hai ngày đã có quá nhiều người bị thương vong. Mặc dù ngay ngày thứ hai, bốn nhóm đã giải cứu thành công Phương Tiểu Ngư, Long Châu và A Bạch nhưng lại không tìm thấy được người mất tích nào. Võ Nhuận Hạo vẫn cảm thấy nên tránh đi sự hy sinh vô nghĩa này.



Chẳng lẽ họ không nhận ra nhà nghiên cứu thần quái Tống Tuyần đã bị Đảo Tử Linh giết chết sao?



Đối với chuyện này, ngay cả hung thủ thực sự là Dư Hạnh, Carlos và những người khác đều tỏ ra rất đau khổ và đồng tình: Đúng vậy, Đảo Tử Linh đã đi quá xa rồi, ngay cả Tống Tuyền mà cũng bị giết.



Sau đó, Phương Tiểu Ngư đã vô cùng đau buồn khi bị chị gái cưỡng ép phải quay trở lại tàu.



Dư Hạnh cuối cùng đã gặp được chị gái của Phương Tiểu Ngư là Phương Nhiêu. Cô ấy là một người phụ nữ rất trí thức, mái tóc dài tới vai, trông bề ngoài khiến người ta có cảm giác là một người phụ nữ làm việc rất độc lập, kiên cường.



Võ Nhuận Hạo hoàn toàn đồng ý với hành động của Phương Nhiêu. Đối với anh ấy, Phương Tiểu Ngư là một quả bom nổ chậm. Hắn đi theo anh ấy điều tra nhưng lại rất cứng đầu. Nếu một ngày nào đó hắn xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không biết giải thích thế nào với Phương Nhiêu.



Đoàn tàu đã được bổ sung một quay phim để có thể dừng lại cắm trại nhưng Dư Hạnh đã làm mất cơ hội này vì đã giao toàn bộ dữ liệu trong máy ảnh. Thực ra, cuộc sống trên tàu thoải mái hơn nhiều so với khi cắm trại, cơ sở vật chất đầy đủ, tắm nước nóng cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Trưa ngày thứ ba, Dư Hạnh thật sự cảm thấy “buồn chán”, bèn bám theo Phương Nhiêu để hỏi kế hoạch hiện tại của nhóm nghiên cứu là gì.



Phương Nhiêu là người khá thoải mái, đối với em trai mình cũng nói chuyện khá nhẹ nhàng. Nhưng giọng điệu nhẹ nhàng là một chuyện, thái độ cứng rắn lại là chuyện khác. "Bây giờ... Võ Nhuận Hạo đang liên lạc với cấp trên để yêu cầu điều chỉnh kế hoạch, bởi vì rõ ràng có sai sót trong việc đánh giá rủi ro của Đảo Tử Linh. Hoặc là chúng ta phải rút về, hoặc là chúng ta phải có thêm người tài giỏi. Nếu không, chúng ta sẽ chết. Ai sẽ đồng ý như vậy đây?” Phương Nhiêu bị hắn làm phiền đến mức không còn cách nào khác, bèn nói cho hắn những gì có thể nói được.



Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi an ủi người em trai đang sợ hãi của mình: “Đừng sợ, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Chu Cảnh có tâm nhìn xa, nếu như nhất định phải rời thuyền vào bờ, chúng ta cũng biết cách tự làm chủ cho mình. Khi đến thời điểm đó, dù anh ấy có vi phạm hợp đồng hay không, chị nhất định sẽ đưa em về."



Dư Hạnh gật đầu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận