Trò Chơi Suy Diễn

Chương 595: Tang Lễ (12) - Xen lẫn (1)

Tiếng cười khúc khích dần tan biến trong tiếng khóc than không ngừng nghỉ.



Nỗi buồn kéo dài cứ như không có điểm kết thúc, những cảm xúc hỗn loạn, bất kể là vui vẻ hay đau khổ, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác tê liệt trong màng nhĩ.



Cảm xúc của người khác cuối cùng trở thành nần nhạc của bối cảnh hoang đường, vang vọng trong âm trạch, kết thúc mà không ai đoái hoài đến. “Hắn ta luôn theo dõi chúng ta sao?” Triệu Nho Nho bắt được tiếng cười đã tản ra, đột nhiên hỏi.



Dư Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xám xịt.



Màu sắc u ám và nặng nề là tông màu chủ đạo ở đây, ban đầu hắn nghĩ đây chỉ là để làm nổi lên một bầu không khí kinh khủng hơn. Cho đến khi sắp xếp tất cả các gợi ý, khi nhìn lên bầu trời lần nữa, hắn lại có một cảm nhận khác.



Nó càng giống như một bức ảnh đã mất màu, dù cố gắng thể hiện các màu sắc rực rỡ đến đâu, cũng chỉ có thể tiếp tục yếu ớt và nhợt nhạt. Giống như những giấc mơ mơ hồ tồn tại sâu trong tâm trí con người, khi hồi tưởng lại chỉ còn lại một khái niệm mơ hồ, cố gắng ghép lại thành một thứ có thể gọi là ký ức.



Không biết tại sao, vào lúc này, hắn đột nhiên bị cuốn vào một ý nghĩ kỳ quặc.



Có khi nào thế giới này trong mắt những người đã chết sẽ trông như thế này, một khoảng không xám xịt không?



Họ có cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ không? Thậm chí là một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy được? Trong cơn ác mộng, tất cả mọi người đầu không có màu sắc, giống như những bộ đồ tang trắng mà họ đang mặc, nhìn qua một lượt, giống như bị mắc kẹt trong một vòng lặp hẹp, cảm giác ngạt thở tràn ngập, và mọi thứ đầu mang theo ác ý.



Những thứ đặc biệt thì sẽ có màu sắc đậm hơn một chút, nhưng khi màu sắc này xuất hiện, có nghĩa là nguy hiểm đã đến.



Ví như những bộ quần áo sặc sỡ của người giấy.



Còn có lớp sơn móng tay đỏ trên đôi tay trong tủ quần áo. Ý thức của quỷ vật luôn bị giam cầm trong trạng thái của thế giới này, vì vậy chúng trở nên hỗn loạn, nóng giận, thiếu cảm giác an toàn, để rồi sau đó tấn công bất kỳ vật thể nào có ý thức mà chúng nhìn thấy.



Theo một cách nào đó, đột nhiên Dư Hạnh bắt đầu hiểu các quỷ vật hơn.



Khi hắn rút tầm mắt khỏi bầu trời, hắn mới nhận ra hiếm khi mình bị mất tập trung một cách không kiểm soát được như vậy.



Tuy nhiên, thực tế là câu hỏi Triệu Nho Nho chỉ vừa mới được đặt ra, cái nhìn hướng đến bầu trời của hắn dường như chỉ là một hành động tự nhiên.



Hắn khôi phục lại, đáp: “Mỗi câu chúng ta nói đều nằm dưới sự quan sát gắt gao của hắn ta.”



Triệu Nhất Tửu nhìn thấy bản vẽ mặt bằng mình vẽ một lúc lâu giờ bị gió thổi bay đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.



Hắn ta tin với trí thông minh của Dư Hạnh và Triệu Nho Nho, việc nhớ bản vẽ mặt bằng không phải là khó khăn. Khoảnh khắc khi bản vẽ hoàn thành thì giá trị của nó cũng kết thúc tại đó.



Và hắn ta cũng không muốn đối mặt với những đường nét nguệch ngoạc kia, thứ đó không phù hợp với thẩm mỹ trước nay của hắn ta.



Hắn ta tận dụng cơ hội dùng khăn lau sạch mọi dấu vết, rồi hỏi: “Chúng ta nói nhiều như vậy dưới ánh mắt soi mói của hắn ta, không sao chứ?”



Dư Hạnh nở một nụ cười rất tinh tế: “Lập trường của hắn ta vẫn còn mơ hồ lắm... Nhưng việc tạo ra thêm nhiều gợi ý như vậy cho thấy hắn ta không có ý định giam cầm những kẻ ngoại lai như chúng ta ở đây lâu dài.”



Có lẽ đối với quỷ vật này, họ còn dễ thương hơn nhiều so với thế giới chật hẹp, phủ đầy bụi và không bao giờ thay đổi này.



“Tân lang, tức là tiểu thiếu gia của âm trạch, chỉ có hai kỳ vọng với chúng ta. Hoặc là biểu diễn một màn kết thúc thú vị trước khi rời đi, hoặc là chết trong quá trình biểu diễn.” Dư Hạnh nói, Triệu Nhất Tửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khẽ thay đổi một cách khó nhận thấy. Triệu Nho Nho không biết phải nói gì vào lúc này. Trong mắt cô ấy, những quỷ vật có tâm tư phức tạp còn khó xử lý hơn cả những người có tâm tư phức tạp.



May mắn, sau khi phân tích, cô ấy có thể xác nhận Quỷ Tân Lang không phải là boss của giai đoạn này, vì đối với không gian huyền bí này, sự tồn tại của hắn ta giống như một thực thể có ý thức sáng tạo, chứ không phải là một thực thể biểu tượng cụ thể. Cô ấy chỉ có thể nói: “Vậy tân lang không cản trở chúng ta là tốt nhất...”



Triệu Nho Nho tin rằng sự bối rối hiện tại chỉ là do họ có quá ít thông tin. Khi họ tiếp cận với nhiều chỉ tiết hơn liên quan đến bối cảnh này thì chắc chắn sẽ biết được yêu cầu của các quỷ vật và người sống ở đây là gì.



Cô ấy cảm nhận được, tất cả các manh mỗi của giai đoạn này đã được khai thác triệt để.



Vậy chỉ còn lại một điểm quan trọng, đó là “cánh cửa”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận