Trò Chơi Suy Diễn

Chương 146: Coi như mày gặp may (3)

Trên đường đi hai người đều không nói gì. Hàn Giang đưa Chúc Yên đến cổng khu dân cư, hai người tạm biệt.



Chúc Yên bước xuống xe, cười nhẹ với Hàn Giang. Sau đó quay lưng đi về phía cổng khu dân cư.



Hàn Giang hạ cửa sổ xe, nhìn bóng của cô gái dài ra dưới đèn đường. Trong không gian yên bình đôi khi vang lên tiếng kêu của những con côn trùng không rõ danh tính. Đột nhiên, trong vườn cây xanh ven đường có một bụi cỏ lớn di chuyển.



Hàn Giang liếc nhìn sang đó. Trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỉ trong chớp mắt, ông ấy thấy một bóng người từ sau bụi cỏ chạy ra, trên tay còn cầm... "Cẩn thận!!" Hàn Giang hét lớn. Ông ấy nhanh chóng mở cửa xe và chạy về phía Chúc Yên: "Mau tránh rai!"



Quá gần, tên xấu xa cầm dao đó đã đi đến quá gần Chúc Yên!



Chúc Yên khi nghe thấy tiếng hét liên kinh ngạc quay đầu lại. Phập.



Tiếng lưỡi dao đâm sâu vào da thịt.



"Chúc Yên!Ứ!" Tiếng Hàn Giang vọng từ phía sau.



Một cảm giác đau đớn từ bụng truyền tới. Chúc Yên cúi người, nhanh chóng nắm lấy tay cầm dao của người nọ không để cho người đó tiếp tục ghim chặt lưỡi dao vào trong người của cô ấy.



Sự ngạc nhiên trong đôi mắt của Chúc Yên vẫn chưa tiêu tan. Cô ấy nhìn lên thì thấy một khuôn mặt của quỷ dữ. Đó là một khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng của khoái cảm trả thù. Khi thấy Chúc Yên bị dao đâm trúng, người đàn ông ngoan độc đó cười hả hê một cách thích ý: "Ha! Ha! Hai CMN cuối cùng tao đã bắt được mày. Chính mày đã làm cho con trai của tao phải vào tù!"



Ồ, lúc nãy trong xe mình còn nói giỡn là mình sẽ bị trả thù. Cuối cùng điều đó lại trở thành sự thật à?



Chúc Yên cảm nhận được cảm giác da thịt bị dao xuyên qua, sự oán hận dần dần trỗi dậy trong lòng. Cô ấy nhìn vào nụ cười điên cuồng trên khuôn mặt của người đàn ông, đột nhiên cũng cười.



Thật là... Người không biết sợ hãi.



Bạn đã từng gặp quỷ bao giờ chưa?



Xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có.



Bóng cây không còn lay động, gió cũng ngừng. Trong mắt Chúc Yên bắt đầu xuất hiện huyết quang, đồng tử màu đen dần dần bị màu đỏ che phủ. Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy thì tiếng cười của người đàn ông đột ngột ngừng lại, giống như bị ai đó bóp cổ vậy.



Một luồng áp lực từ Chúc Yên tràn ra, đâm thẳng vào tâm trí người đàn ông. Hình ảnh của Chúc Yên bắt đầu thay đổi trong mắt người đàn ông, từng lớp từng lớp lột ra như một con quỷ dữ đến từ địa ngục!



Sự sợ hãi lớn lao bao trùm lấy người đàn ông đó. Ông ta kêu rên thảm thiết vì thấy một con quỷ dữ đang mở to miệng, sẵn sàng nuốt chửng lấy ông tai



Ngay sau đó, ông ta bị Hàn Giang cao lớn nắm chặt lấy cổ tay, hung hăng vặn mạnh một cái khiến con dao rơi xuống rồi bị một cú đạp đá bay ra.



"Chúc Yên, cháu sao rồi!" Hàn Giang quay đầu, hoảng sợ nắm chặt vai Chúc Yên. Năm nay Hàn Giang đã hơn tuổi bốn mươi, chưa kết hôn nên ông ấy luôn đối xử với Chúc Yên như con gái ruột. Kết quả Chúc Yên lại xảy ra chuyện ngay dưới tầm mắt của Hàn Giang.



"Cháu không sao, không sao." Chúc Yên nắm chặt cánh tay. Khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ hãi, vài sợi tóc rối bị mồ hôi làm ướt khiến dính vào bên má.



Khuôn mặt của cô ấy lộ ra vẻ đau đớn: "Ôi... Hơi... Hơi đau một chút! Ôi trời ơi, có phải tay của cháu đã bị đứt rồi đi?" "Hả?" Hàn Giang cúi đầu nhìn. Con dao châm vào cánh tay nhỏ bên trái của Chúc Yên. Còn ở bụng cô ấy... Ngoại trừ một vết cắt nhỏ trên áo thì không có vết thương nào khác.



Ông ấy đã nhìn nhầm à? Cũng đúng, Hàn Giang nhìn từ phía sau. Với khả năng phản ứng của Chúc Yên thì cô ấy có thể dùng tay để ngăn con dao đâm vào bụng.



May mắn thật.



"Chúc Yên, cháu đừng di chuyển. Chú sẽ gọi người để đưa cháu đến bệnh viện ngay lập tức." Mặc dù cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng Hàn Giang cũng không nghĩ sâu vào. Sau khi an ủi cô ấy một câu, ông ấy lạnh lùng liếc nhìn về phía tên hung thủ đang sợ hãi quỳ gối trên đất. Hàn Giang gọi điện để liên lạc với người trong đội đến xử lý cũng như gọi bác sĩ đến. Nhưng ông ấy lại không nhận ra rằng Chúc Yên đứng đằng sau lưng mình đang lộ ra nụ cười kỳ quái.



Dù khuôn mặt cô ấy tái nhợt vì đau, nhìn qua có chút chật vật nhưng cô ấy vẫn xinh đẹp như một đóa hoa quỳnh trong đêm.



Hoa quỳnh cùng với quỷ dữ giống như hai đường thẳng song song. Một thánh thiện, một đáng sợ.



Người đàn ông ngồi trên mặt đất không thể đứng dậy, chân của ông ta run rẩy, toàn thân mềm nhũn. Ở trong mắt của ông ta thì Chúc Yên chính là một con quỷ dữ đội lốt người! Con dao của ông ta rõ ràng đã đâm vào bụng của Chúc Yên. Vậy tại sao lúc này vết thương lại ở cánh tay. Đây... Đây là khả năng của quỷ, là qUỶ.



Chúc Yên nhìn vào ánh mắt sợ hãi tên hung thủ. Cô ấy cười đầy ác ý rồi dùng khẩu hình nói năm từ: Coi như mày gặp may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận