Trò Chơi Suy Diễn

Chương 272: Cậu sẽ không làm vậy, tôi biế..

Làn da sau chiếc mặt nạ rất trắng, không phải vẻ nhợt nhạt thường ngày của Dư Hạnh mà là một màu trắng lạnh lẽo.



Tuy nhiên, Dư Hạnh chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nghe thấy tiếng reo hò truyền đến từ bên ngoài nhà vệ sinh: "Bắt được rồi!"



"Bắt được tên phục vụ đó rồi! Ha ha ha ha... Ấn hắn, ăn thịt hắn, hắn đã giết nhiều quỷ như vậy, cũng đến lúc hắn nên tận hưởng cảm giác bị quỷ xé xác đi~" Dư Hạnh phân tán sự chú ý chỉ trong giây lát, nhưng con quỷ mặt buồn đã lợi dụng khoảnh khắc này biến thành một đám sương mù màu xám. Dù chỉ sau một hoặc hai giây nó đã phục hồi lại hình dạng ban đầu nhưng cũng đủ để nó trốn thoát khỏi tay Dư Hạnh.



Nó chạy ra khỏi nhà vệ sinh và hét lên: "Tha cho tôi đi!" "..." Dư Hạnh nheo mắt, thậm chí không đuổi theo nó, hắn chỉ đứng đó cho đến khi quỷ mặt buồn mở cửa nhà vệ sinh và trà trộn vào bầu không khí sôi động. của phòng Hoàng Tuyền một lần nữa.



Hắn đan các ngón tay vào nhau rồi đi về phía vòng tròn do bọn quỷ tạo thành. Con quỷ vừa hét lên muốn chặt xác người phục vụ đang đứng giữa vòng tròn.



Bọn quỷ đứng chen chúc với nhau tạo thành một vòng tròn, Dư Hạnh đứng bên ngoài vòng tròn, cố gắng nhìn rõ người ở bên trong qua các lớp quần áo.



Hắn không nghĩ rằng người đó có thể là Triệu Nhất Tửu, dù cho Triệu Nhất Tửu bị phát hiện, có khi hắn ta sẽ tiếp tục tấn công, ngay cả khi hắn ta bị thương, hắn cũng sẽ kéo thêm nhiều con quỷ xuống nước thay vì ngoan ngoãn bị giam giữ ở đây và mặc cho bọn quỷ xem như vật trưng bày.



Hắn đoán là người thuộc nhóm khác, nhìn thấy quỷ tụ tập lại ngày càng nhiều, thế là không nhịn được định làm điều tương tự như Triệu Nhất Tửu, ai ngờ lại bị phát hiện.



Ý tưởng này càng trở nên chắc chắn hơn khi hắn nghe thấy những lời chửi rủa trong vòng tròn. Dư Hạnh nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy được tình hình ở chính giữa vòng tròn.



Đó là một con "quỷ áo trắng”, nó quỳ một chân trên mặt đất, hình như bị gãy chân, đang bị một bóng đen đeo mặt nạ giận dữ bóp lấy đỉnh đầu, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết ngay tại chỗ.



"Quỷ áo trắng" vẫn đang chửi bới, nghe giọng có hơi quen quen, Dư Hạnh có thể nhận ra đó là giọng của Lư Sơn, mà đối tượng bị Lư Sơn chửi thực ra không phải là quỷ mà là đồng đội của anh ta — Thịnh Văn.



"Tao có là quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày, dám đẩy tao vào chỗ chết à, Thịnh Vẫn, con khốn hàèn hạ này!" Lư Sơn vừa giãy giụa vừa chửi bới, dùng lời lẽ rất khó nghe, Dư Hạnh nheo mắt: Anh ta nói vậy, chẳng lẽ là mâu thuẫn trong nội bộ sao?



Nhưng đáng tiếc, thái độ của Lư Sơn cũng không thể khiến đám quỷ buông tha cho anh ta, đám quỷ reo hò nói với cái bóng đen kia: "Ăn hắn đi, ăn hắn đi! Phần còn lại cho chúng ta!"



"Tháo mặt nạ xuống xem thử vẻ mặt của hắn nào!"



"Ha ha ha ha ha..." Nghe vậy, bóng đen nhấc mặt nạ của Lư Sơn lên, nghiêng người nhìn xem.



Mặt nạ nhân cách bị cởi bỏ, ngụy trang quỷ áo trắng chậm rãi biến mất, lộ ra hình ảnh một người phục vụ có chút thê thảm.



Đúng là chân của Lư Sơn đã bị gãy, lúc này đang lê lết trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo, trọng lượng của bản thân hoàn toàn bị treo lơ lửng dưới tay áo đen, giống như một con rối dây bằng gỗ. Trên khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức của Lư Sơn tràn ngập oán hận và căm thù, ánh mắt đang tìm kiếm trong bầy quỷ: "Mày hại tao, Thịnh Vãn mày cũng không thể sống yên đâu!"



"Tao không thích thái độ đó, mày nên sợ hãi mới phải!" Bóng đen hét lên, bàn tay trên đầu Lư Sơn lập tức biến thành một thứ vũ khí sắc bén cứng rắn đâm xuyên da đầu của anh ta. Lư Sơn chỉ cảm thấy hộp sọ của mình bị vỡ nát, dòng máu đỏ ấm chảy xuống như thác nước làm ướt đẫm khuôn mặt anh ta, tiếng hét thảm thiết vang lên bất thình lình.



Nhưng bóng đen lại cố tình giữ cho anh ta còn thoi thóp. Ý thức của anh ta đang lang thang trong cơn đau dữ dội, lúc này Lư Sơn thực sự mong mình chết đi cho rồi, thay vì bị sỉ nhục và tra tấn ở đây. "Mày không chỉ giết rất nhiều áo trắng, còn giết một cái bóng đen đúng không?" Rất khó phân biệt được trong giọng điệu của bóng đen là giễu cợt, kinh ngạc hay là chán ghét.



"Không phải tao!" Máu chảy ra từ miệng Lư Sơn, anh ta căm tức phủ nhận lời con quỷ nói bằng toàn bộ ý thức còn sót lại.



Đương nhiên không phải là anh ta.



Nhưng anh ta bị bắt trước, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải đứng ra gánh chịu sự oán hận của rất nhiều quỷ vật đã chết.



"Cậu xong rồi à?"



Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Dư Hạnh kèm theo những tiếng bước chân không chút giấu giếm. Triệu Nhất Tửu liếc nhìn chiếc áo choàng màu đỏ trước mặt, rồi nhìn về phía Lư Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận