Trò Chơi Suy Diễn

Chương 556: Tang Lễ (1) - Người giấy (4)

Nó từ từ quay đầu lại.



Dư Hạnh điều chỉnh góc nhìn, thoáng thấy khuôn mặt của người giấy.



Khuôn mặt màu trắng bằng bột giấy dính lại với nhau, các đặc điểm trên mặt được vẽ bằng mực, nó không có tóc, đôi mắt hẹp, miệng đỏ tươi, và hai bên má được điểm thêm chút phấn hồng khá vui nhộn.



Cái miệng mở ra một khe hở, giọng nói không rõ nam nữ phát ra từ khe hở đó: “Các người muốn đến tham gia tang lễ của ông chủ Lưu à? Hu hu hu... Vẫn còn người đến tham gia tang lễ của ông chủ Lưu, là ai vậy? Ra đây đi... Tôi sẽ dẫn các người đi, chúng ta cùng tham gia tang lễ nhé?”



Những người đang trốn co rúm lại, không dám thở mạnh.



Không tìm thấy người, biểu cảm của người giấy không thay đổi, vẫn là nụ cười quá mức khoa trương, nhưng giọng điệu của nó ngày càng tức giận với âm lượng cao hơn: “Mau ra đây đi! Mau ra đầy đi! Chúng ta cùng tham gia tang lễ!” Giọng nói sắc nhọn vang vọng trong tai từng người trong tiệm quan tài, có người suýt khóc thành tiếng và ngay lập tức bị người bên cạnh bịt miệng lại.



Người giấy cứ đi qua đi lại trên phố, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú vào từng cửa hàng gần đó, như đang tìm kiếm con mồi của mình.



Tuy nhiên, nó không vào trong các cửa hàng để kiểm tra, nếu không, Dư Hạnh và những người trong cửa hàng đã sớm bị lộ.



Khoảng năm sáu phút sau, người giấy mới miễn cưỡng rời đi, tiếng bước chân dần biến mất về hướng cuối ngõ. Khi tiếng kèn tây và tiếng khóc thương thảm thiết lại vang lên, những người trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gái ngồi phịch xuống, không còn giữ hình tượng, lau mặt một cách qua loa, khiến cho gương mặt đã bị trôi lớp trang điểm càng trở nên lộn xôn hơn.



Dư Hạnh nhìn gương mặt nhỏ của cô ấy bị biến dạng thê thảm với vẻ mặt khó nói hết thành lời, có một sự thôi thúc muốn nhắc nhở cô ấy. Nhận thấy Dư Hạnh đang nhìn mình, cô gái nọ ngẩn ra, sau đó cảm thấy ngại ngùng: “Anh đẹp trai, nếu muốn tán tỉnh tôi thì đợi khi ra khỏi con ngõ này rồi hẵng nói nhé?” Dư Hạnh: “...”



Hắn mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi, tôi không có ý định đó. Tôi chỉ muốn hỏi, sao lại có nhiều người ở đây như vậy?”



Trong một cửa tiệm quan tài nhỏ như vậy, tính cả Dư Hạnh, đã có đến bảy, tám người, cộng thêm diện tích của quan tài, nơi này đã rất chật chội.



Hơn nữa, khi Dư Hạnh quan sát xung quanh, hắn không thấy Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho — Hắn đã chuẩn bị cho chuyện này trước khi vào, nếu không thì người kéo hắn vào đây chắc chắn sẽ là Triệu Nhất Tửu.



“À, nhắc đến chuyện này—” Người đàn ông trung niên gầy gò trước đó nổi giận, “Còn không phải nhờ người giấy kia sao. Lúc đầu chúng tôi không biết rằng nói chuyện trên đường sẽ bị nghe thấy, thế là bị nó phát hiện. Để tránh nó, chúng tôi buộc phải trốn trong tiệm. Sau đó, người vào ngày càng nhiều, để tránh xảy ra sự cố bất ngờ, chúng tôi đã lén lút tập hợp tất cả mọi người lại, cùng nhau trốn ở đây.” Sau khi người đàn ông trung niên lên tiếng, những người khác cũng đồng loạt nói chuyện rôm rả với Dư Hạnh. “Đúng vậy, quá nguy hiểm rồi”



“Còn phải nói sao, tôi và chồng tôi thật sự gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, khi chúng tôi lạc vào nơi quái quỷ này, chúng tôi đã sợ chết khiếp!” “Tôi suýt chết đói, may mà có chị Tuyết, nếu không có cô ấy, tôi đã không sống nổi đến bây giờ.”



“Đúng đúng đúng, thật sự phải cảm ơn cô Tuyết, thuốc của tôi cũng là do cô ấy cho!” Trong tiếng bàn tác ồn ào, Dư Hạnh đã hiểu được ý họ muốn truyền đạt.



Khoảng bảy tám người có mặt ở đây đầu là cư dân gần đó.



Vào một thời điểm nào đó, có thể là trên đường về nhà hoặc dạo chơi bên ngoài, họ đã vô tình bước vào một con ngõ lạ, rồi đột nhiên thấy mọi thứ tối sầm lại, và khi tỉnh dậy thì đã ở đây.



Quần áo ban đầu đã biến mất, thay vào đó là những bộ đồ trắng dùng trong tang lễ, còn tất cả đồ đạc cá nhân cũng đã mất hết.



Cửa hẻm đã bị tường chắn kín, đầu hẻm bị người giấy canh giữ nên không ai dám tiến lên. Một người dũng cảm đã thử dùng dao để chém người giấy, ai ngờ gần như bị người giấy vặn gãy cổ, và dao cũng bị gãy.



Sau hai, ba ngày ở trong con hẻm tang lễ này, vì không có thức ăn hay nước uống nên nhiều người đã gần như ngất xỉu.



Chu Tuyết, cũng là cô gái đã kéo Dư Hạnh vào tiệm quan tài, cô ấy là người đến sau. Ban đầu cô ấy đi theo đoàn du lịch tham quan một thị trấn cổ, nhưng bị lạc ở giữa đường, rồi không hiểu sao lại lạc vào con hẻm này, và gặp nhóm người trong tiệm khi đang trốn tránh người giấy. Tin tốt duy nhất có lẽ là, Chu Tuyết là khách du lịch, lúc vào mang theo một ba lô đầy thực phẩm và nước, cùng với thuốc, và vì cô ấy tốt bụng nên rất sẵn lòng chia sẻ, nhờ vậy mới có thể giữ được mạng sống của những người bị mắc kẹt từ đầu.



Nhưng giờ đây, cả lương thực cũng đã hất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận