Trò Chơi Suy Diễn

Chương 743: Ước Nguyện Xưa (14) - Tự chuốc lấy (2)

"Có lý, bây giờ ta, chỉ là không quen thôi." Phu nhân đứng dậy, dung mạo mỹ miều dù ở trong bóng tối cũng không giảm đi nửa phần. Bà ta nói với Tiểu Mộng, lại như đang nói với mình: "Cũng chỉ là không quen mà thôi..."



"Tiểu Mộng, cơ thể của ngươi thế nào rồi?"



Toàn thân Tiểu Mộng lạnh buốt, vết thương trên cánh tay vẫn còn đau đớn vô cùng, nhưng cô ấy nói: "Bẩm phu nhân, đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ."



Trên môi phu nhân hiện lên một nụ cười ấm áp, bà ta quay người, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Tiểu Mộng: "Nếu được lựa chọn, ta cũng không muốn dùng máu của các ngươi. Dù sao... Các ngươi là những người đã ở bên ta lâu nhất, cũng là những người duy nhất trên thế giới này còn nhớ, một 'ta' không buồn không lo của ngày xưa."



"Nhưng còn cách nào đâu chứ, ả đàn bà khốn nạn đã sinh ra ta, sắp xếp hai tỳ nữ chào đời vào ngày âm, tháng âm, năm âm là ngươi và Tiểu Linh ở cạnh ta, chẳng phải cũng chỉ vì chuyện đó thôi sao?" Nói đến đây, phu nhân bật cười: "Khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc mãi mãi về sau... Ha ha ha... Chỉ vì mấy chuyện nhàm chán như thế."



"Nhưng bà ta chưa kịp làm gì cả, lại không ngờ được rằng ta đã phát hiện hết mọi chuyện, bà ta còn chết sớm hơn cả ta." Phu nhân rủ mắt xuống, lời nói tiếp theo như đang tự lẩm bẩm với bản thân.



"Ta hận, nhưng ta là con gái của bà ta. Sự ích kỷ, vặn vẹo, ti tiện của ta đều là do bà ta ban tặng."



"Ta đã mất khả năng yêu một người từ lâu, con trai cũng vậy. Với ta mà nói, nó chỉ là một công cụ để phục vụ cho chấp niệm nhàm chán của ta mà thôi."



"Loại này gen sẽ truyền lại mãi mãi. Nó chết rồi thì tốt, thay vì để nó mãi mãi không thể cảm nhận được tình yêu, sống vật vờ trong bóng đêm, chi bằng dừng lại ở đây." Phu nhân thả tay xuống, hờ hững nói: "Dừng ở đây rồi, lời nguyền của cái nhà đó sẽ chấm dứt từ thế hệ của ta. Ta sẽ không sinh ra nạn nhân kế tiếp cho những thứ trong mồ mả đó nữa, dòng máu dơ bẩn..."



Tiểu Mộng đột nhiên nhìn về phía phu nhân, trong giọng nói có chút thẫn thờ.



"Người nói là bởi vì sự tồn tại nguyền rủa, nên người thân của người đều không thể có tình cảm với người khác được ư?"



Phu nhân gật đầu, thở dài: "Không sai, không chỉ có như thế, trời sinh chúng ta còn có dục vọng hủy diệt mãnh liệt đối với người khác."



"Không, không có ý định phản kháng lại rồi thay đổi nó sao?" Ngón tay Tiểu Mộng run rẩy, nhưng vì giấu trong tay áo nên không bị phu nhân phát hiện ngay lập tức: "Nếu có người có thể phá vỡ được thứ này, lời nguyền của người sẽ chấm dứt tại đây đúng không?"



"Nói một cách đơn giản, ngươi cho rằng ta chưa từng thử qua sao?" Giọng nói của phu nhân lạnh xuống: "Lúc còn trẻ, đã cố gắng để yêu một kẻ ngây thơ. Nhưng gã quá ngây thơ, đến mức khi ta dùng dao đâm xuyên qua tim gã, gã vẫn còn nói với ta... Đừng nhìn gã, đừng để bộ dáng khi chết của gã trở thành bóng ma trong tâm trí ta."



"Yêu là cái gì chứ? Ta biết tên nhóc đó yêu ta, yêu đến mức hết thuốc chữa luôn là đằng khác." Phu nhân cười, nhưng cơ thể lại cứng đờ, bà ta lẩm bẩm nói: "Nhưng ta không yêu hắn, giống như Phương thiếu gia vậy, chết thì cứ chết thôi..."



Tiểu Mộng lập tức quỳ xuống, nước mắt trào khỏi khóe mi: "Không phải đâu phu nhân! Người có thương bọn họ mà! Nếu như người không yêu thiếu gia, người đáng lẽ sẽ không cảm khó chịu. Nếu như người không yêu người kia, người vốn dĩ sẽ không nhớ lâu đến vậy, khắc ghi từng chữ hắn ta nói trong lòng đến thế!"



"Phu nhân, có lẽ lời nguyền của các ngài không phải là không thể nào yêu người khác, mà là vĩnh viễn cũng không nhận ra được rằng, mình đã yêu những người đó..." Móng tay của Tiểu Mộng cắm sâu vào da thịt, cô ấy nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của phu nhân, nghẹn ngào nói ra một bí mật mà mình đã giữ kín suốt bao năm.



"Hơn nữa, lời nguyền này thật sự có thể bị phá bỏ! Phương thiếu gia... Rất lâu trước đây... Phương thiếu gia ngài ấy đã phải lòng Tiểu Linh! Dù vẫn biết thuốc Tiểu Linh đưa cho ngài ấy là thuốc độc mãn tính do ngài thao túng, ngài ấy vẫn uống hết tất cả, chỉ vì không để Tiểu Linh bị trách phạt..."



"Thiếu gia ngài ấy đã... Phá bỏ lời nguyền của dòng máu này. Năng lực nào ngài ấy cũng đủ cả, thế nhưng ngài..."



"Những điều ngươi nói đều là sự thật? Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm!?" Phu nhân thình lình quay người, túm lấy cổ áo của Tiểu Mộng. Lúc này, bà ta còn hoảng loạn hơn cả khi lấy mạng tên nhãi ngây thơ kia. Một cảm giác chưa từng có tuôn ra từ tận sâu trong đáy lòng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.



"Thiếu gia đã nói! Thiếu gia đã nói, ngài không thích ngài ấy, vẫn luôn mong chờ lúc ngài ấy chết đi. Nếu như chuyện giữa ngài ấy và Tiểu Linh bị ngài phát hiện, không chừng ngài sẽ giết chết Tiểu Linh để đẩy nhanh cái chết của ngài ấy." Tiểu Mộng nhìn chằm chằm vào mắt phu nhân, cảm nhận sức lực và sự run rẩy truyền đến từ cổ áo, rồi dừng lại hồi lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận