Trò Chơi Suy Diễn

Chương 708: Ước nguyện xưa (3) – Tán gẫu (4)

Dư Hạnh đang mặc bộ quần áo dạng thường của người hầu. Bộ quần áo có màu nâu đậm, ống quần rộng nên rất dễ dàng cuốn lên.



Dư Hạnh thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của thầy thuốc Thôi. Khuôn mặt của hắn như muốn nói "Ta đã gây phiền đến ngươi rồi". Sau đó hắn từ từ cuốn ống quần lên để lộ ra bắp chân.



Một vùng vết thương có màu xanh tím, ở giữa còn có màu đen khiến người ta khi nhìn thấy không khỏi bàng hoàng.



Thầy thuốc Thôi nhíu mày: "Ngươi bị ngã khá nặng đấy. Tại sao ngươi không chịu nói sớm với ta. Ngươi cần phải bôi thuốc ngay lập tức. Nếu không để đến tối hoặc ngày mai thì ngươi sẽ không thể đi được."



Dư Hạnh cúi đầu. Hắn nhìn thấy thầy thuốc Thôi lục lọi trong phòng để lấy một chai dầu thuốc nhỏ rồi tự tay bôi thuốc lên chân của hắn. Ánh mắt của Dư Hạnh lúc này lóe ra chút tinh quái giống như một con hồ ly.



[???]



[Tôi đã nghĩ rằng Hạnh cố ý đổi chủ đề khác để thầy thuốc Thôi không thể nhìn thấy vết thương. Vậy tại sao hắn lại bị thương.]



[Đúng đấy. Lúc nãy khi Hạnh ở trong phòng thì tôi cũng không nhìn thấy hắn gặp bất kỳ trở ngại nào khi đi đứng.]



[Khá lắm! Vết thương này thật quá nặng gây ảnh hưởng rất mạnh lên thị giác của người xem. Giờ tôi cũng có cảm giác đau đớn rồi này!]



[Nhìn vết thương ở chân hắn thì tôi có một suy nghĩ vô cùng táo bạo.]



[+1.]



[Chính xác. Mấy người nhìn kỹ vết thương này mà xem. . . Nó khiến một cô gái như tôi đã nghĩ đến một số việc xấu hổ.]



[Tôi đã được mấy người khai thông ra con đường mới!]



Còn có một khán giả có suy nghĩ vô cùng táo bạo: [Chết tiệt! Mấy người nói cái gì vậy? Tôi đã đoán được vết thương của hắn từ đâu mà có!]



[Hả? Do đâu vậy? Không phải do hắn tự ngã sao?]



[Có người nào để ý rằng khi thầy thuốc Thôi hỏi Hạnh về chân của hắn thì hắn đã xoa nhẹ bắp chân mình mấy cái. Tôi nghi ngờ chính lúc đó hắn đã tự mình tạo nên vết thương đó.]



[Chậc, mấy người đã chịu chuyển hướng chủ đề về đúng hướng rồi hả? Vậy chỉ bằng thời gian ngắn như thế mà chỗ bắp chân hắn đã xanh tím như thế rồi sao?]



[Không thể nhanh như vậy được đâu chứ.]



[Còn có thể làm như vậy sao.]



Dù có hay không thì khán giả đã đoán đúng.



Để lời nói dối trở thành thật nên Dư Hạnh đã tự mình tạo nên vết thương trên chân mình. Hắn dùng sức mạnh mà mình đã luôn kìm hãm để nhanh chóng tạo ra vết thương để chứng minh rằng bản thân hắn đang bị thương.



Bởi vì thuốc có mùi. Nếu hắn dù đang bị thương nhưng vẫn đi làm việc phụ giúp cho thầy thuốc Thôi và khi đi ra ngoài thì trên người hắn không hề có mùi thuốc. Như vậy thì điều này sẽ chứng minh thầy thuốc Thôi không phát hiện ra vết thương của Dư Hạnh.



Đại sư nhất định sẽ nhận ra Dư Hạnh đang nói dối.



Dù sao Dư Hạnh luôn không quan tâm đến cơ thể của mình nên việc hắn tạo ra bằng chứng bằng cách như vậy cũng là điều hiển nhiên.



Hắn còn lợi dụng cơ hội này để triển khai kỹ năng nói dối của mình.



"Ta nghe nói vào chiều này, Lương ma ma không ở trong phủ. Vậy bà ấy đi đâu vậy?" Dư Hạnh tội nghiệp nói: "Vết thương trên chân này của ta chỉ là do tai nạn và chắc hẳn bà ấy cũng không nghĩ rằng khi ta ngã sẽ bị thương nặng như vậy. Ta cũng biết ý tốt của bà ấy nên ta rất biết ơn bà ấy và muốn sớm nói lời cảm ơn với Lương ma ma."



Dầu thuốc mát lạnh không biết thành phần nên khi thoa lên da chỉ cảm thấy dày đặc và lạnh lẽo. Khi thầy thuốc Thôi bóp nặng tay một chút sẽ khiến Dư Hạnh rùng mình. Vì vậy trong tình huống này, thầy thuốc Thôi hoàn toàn không nhận ra rằng Dư Hạnh đang cố tình muốn y lộ ra một chút thông tin.



Thầy thuốc Thôi nhớ lại một chút rồi sau đó trả lời: "Lương ma ma mang theo A Hổ đi ra ngoài để mua một chút đồ thì phải."



"Bà ấy đi mua đồ sao?" Dư Hạnh nghi ngờ hỏi lại.



"Ta nhớ ra rồi. Ngươi cũng từng làm công việc đi mua một số đồ vật cho Phương phủ đúng không?" Thầy thuốc Thôi cười: "Sau khi ngươi bị hạ chức vụ, phu nhân liền nhớ tới hồi xưa Lương ma ma đã tận tâm chăm sóc tiểu thiếu gia từ khi còn nhỏ nên phu nhân đặc biệt giao việc mua đồ cho Lương ma ma."



Công việc này khá có lợi. Về cơ bản thì chủ nhân đều nhắm một mắt mở một mắt ngầm đồng ý cho người hầu cắt xén một ít tiền khi đi mua.



Điều này là kiến thức thông thường mà mọi người đều biết. Trong nhà của Lương ma ma cũng rất khó khăn nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng phu nhân đang giúp đỡ Lương ma ma.



"Thực ra Lương ma ma là người khá trung thực. Tiếc là khi còn trẻ bà ấy đã kết hôn với một người không tốt. Trượng phu của bà ấy là một kẻ nghiện cờ bạc rồi nợ nần không ít." Thầy thuốc Thôi tiếp tục nói: "Lương ma ma không phải loại người lợi dụng cơ hội này để kiếm lợi cho mình. Lý do bà ấy đồng ý làm việc này là vì mỗi lần đi ra ngoài thì bà ấy có thể ghé qua thăm con gái của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận