Trò Chơi Suy Diễn

Chương 387: Địa ngục của Alice - Oán thi...

Ống dẫn là một cái ống khổng lồ dùng để vận chuyển hơi thở để biến đổi cơ thể hắn và mùi của lọ thuốc là thứ mà hắn luôn ngửi thấy khi ngâm mình trong lọ thủy tinh. Hắn đã được bao bọc trong chất lỏng hóa học màu đỏ nhạt, ngoại trừ lúc bị lôi ra để cắt lát, lấy máu và tiến hành kiểm tra thể chất thì hắn chưa bao giờ rời khỏi chất lỏng này một giây phút nào.



Chẳng trách nó có mùi quen thuộc... Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng việc ngửi lại mùi vị này vẫn dễ dàng khiến Dư Hạnh nhớ lại.



"Tôi ngửi thấy..." Trong khi hai suy diễn giả đang âm thầm quan sát, Oán thi nhà nghiên cứu đột nhiên mở miệng, giọng nói nặng nà, trầm khàn mang theo chút âm thanh hỗn tạp.



Dân Cờ Bạc giật mình: "Trời ơi, thứ mạnh như vậy, không còn tỉnh táo nữa hay sao? Tên khốn nào lại có thể nghĩ ra được thứ như vậy? Điều này quá biến thái!"



Không rõ ý của hắn ta là Oán thi nhà nghiên cứu trồng mạnh mẽ bất thường hay người mà hắn ta liên tưởng là bất thường. Dư Hạnh sờ vào mũi mình, như thể hắn đang bị khiển trách.



Ngay sau đó, Oán thi nhà nghiên cứu quay đầu về phía đài quan sát và hét lên: "Tôi ngửi thấy rồi! Mùi của đối tượng thí nghiệm! Có hai cái!" Lần này, Dư Hạnh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó, vừa rồi hắn còn chưa nhìn kỹ. Khuôn mặt này... Là một khuôn mặt rất đặc biệt.



Đỉnh đầu nó bị hói và phủ đầy cơ thịt, chỉ còn lại một lỗ đen là đôi mắt, giống như là có ai đó chọc mù đôi mắt đó. Nhìn nó không có chút dấu vết nào của con người, ngay cả mũi và tai cơ bản cũng không có. Nơi vốn dĩ là mũi đã biến thành một khối thịt dính liền với phần còn lại của khuôn mặt.



Miệng không có môi, chỉ còn lại những chiếc răng sắc nhọn, dính đầy máu và vụn thịt, như thể vừa mới ăn.



Cổ của nó cũng rất dày, sưng to bằng đường kính của đầu. Nói chung, đầy là một thây ma rất dị dạng và cường tráng. Đừng nói là Dư Hạnh không thể chống lại nó ở màn suy diễn này mà ngay cả khi những suy diễn giả khác có được đạo cụ thì họ cũng không dám đứng trước mặt nó.



Dư Hạnh im lặng một lúc rồi đứng dậy đối mặt với "tầm mắt" của oán thi nhà nghiên cứu.



Dân Cờ Bạc cười gian xảo, sau đó nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: "Ô? Anh dũng cảm lắm đấy, anh trai."



Một giây tiếp theo, Dư Hạnh loạng choạng bước về phía trước, cảm thấy choáng váng, tầm mắt tối sầm.



Vừa rồi hắn trốn quá nhanh, bây giờ đứng dậy, trong lúc nhất thời đã quên mất mình bị bệnh thiếu máu. Oán thi vẫn đang gào thét, ngửi thấy mùi hai đối tượng thí nghiệm thì cảm thấy hưng phấn nhưng lại không hề có phản ứng gì khi Dư Hạnh đang đứng dậy.



Dư Hạnh chờ cơn choáng váng dịu đi, lắc đầu, cao giọng hét lên: “Tôi tới đây!” "Đối tượng thí nghiệm, đối tượng thí nghiệm trốn thoát, tôi muốn bắt đối tượng thí nghiệm..." Oán thi nhà nghiên cứu không thèm nghe, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang lầm bẩm với chính mình.



Sau đó, nó rung chuyển các ống dẫn trên cơ thể sang trái và phải, những chiếc răng sắc nhọn của nó đập xuống đất và một vài mảnh vụn văng ra khỏi sàn.



Nó “nhìn” về hướng đài quan sát một lúc rồi bỏ chạy với những bước chân nặng nầ, như thể đang định bắt ai đó. "Mẹ kiếp!" Dân Cờ Bạc nhìn về hướng nó rời đi, vội vàng kéo Dư Hạnh từ đài quan sát xuống: "Nó không có tới đây. Quỷ vật trong lâu đài cổ có biết tìm đường đi không?" "Có thể... Chúng không biết. Nếu không, khi chúng ta dễ dàng bị quỷ vật nhìn thấy từ phía xa, nếu chúng đầu biết đường, chẳng phải chúng sẽ đuổi theo chúng ta dễ dàng sao? Thậm chí chúng ta còn không biết chúng từ nơi nào đến." Dư Hạnh lắc đầu, nhìn Dân Cờ Bạc, nói: "Chúng chắc cũng giống như chúng ta, phải mất thời gian rất lâu mới tìm được đường. Hơn nữa vừa rồi tôi có thử qua, Oán thi nhà nghiên cứu không có thị giác và thính giác, có lẽ nó chỉ dựa vào khứu giác để di chuyển. Cái gọi là đạo cụ đối phó có thể chỉ là thứ có thể che đậy khứu giác của nó.” "Rất có thể, giỏi thật. Anh là một đối tác không tồi, là một người chơi mới nhưng có tiềm năng rất lớn!" Dân Cờ Bạc vui vẻ vỗ vai Dư Hạnh, có lẽ hắn ta cũng không quá hoảng sợ. Có lẽ ngay cả khi Dư Hạnh không nói gì, Dân Cờ Bạc cũng đã đi đến kết luận tương tự từ hành vi vừa rồi của Dư Hạnh và phản ứng của oán thi.



"Phương pháp xử lý của anh rất phù hợp với phong cách của tôi, không biết anh có xem qua buổi biểu diễn livestream của tôi hay không? Tôi và anh đều giống nhau là thích tìm đến cái chết!"



Dư Hạnh: "Ha ha, phong cách suy luận của anh trai rất độc đáo, tôi rất thích nó."



Hắn thực sự chưa từng nhìn thấy nó, không những chưa từng nhìn thấy mà thậm chí còn chưa từng nghe đến tên của Dân Cờ Bạc.



Nhưng mà, không phải hắn tìm đến cái chết mà hắn chỉ dựa vào địa hình phức tạp của lâu đài cổ để tiến hành xác minh một cách tương đối an toàn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận