Trò Chơi Suy Diễn

Chương 636: Mộng Yểm (7) - Khi ngủ (2)

“Cô ấy ngủ rồi, nhìn chằm chằm đi, tôi muốn biết lúc quỷ vật tiến vào trong mộng của cô ấy phòng ngủ sẽ phát sinh biến hóa gì.” Dư Hạnh thế mà xoay xoay điện thoại trên đầu ngón tay, nhìn Triệu Nho Nho cực kỳ lo lắng hắn sẽ làm rơi điện thoại xuống khiến nó hỏng mất.



Vừa nghe hắn nó lời này, cô ấy lập tức thở dài một hơi: “Cảm giác của tôi cũng chỉ tạm được, chỉ có thể cảm giác phòng của cô ấy có trở nên lạnh lẽo không, hơi thở của quỷ vật có đột nhiên tăng cao hay không thôi. Biến hóa cụ thể thì tôi nhìn không ra, cũng không nhìn được.”



“Vậy à.” Dư Hạnh giống như vô cùng tiếc nuối.



“Cậu muốn thu thập những biến hóa trong phòng của cô ấy thì dứt khóa lật phòng lên lần nữa là được, tôi còn muốn nhìn xem cậu nhảy nhót kiểu gì qua được mặt tường này.” Triệu Nho Nho châm chọc hắn, ra vẻ thêm dầu vào lửa: “Thế nào, tuy rằng cậu qua bên đó có thể sẽ bị quỷ vật bọc đánh nhưng mà không phải sợ, hãy dũng cảm đối mặt với quỷ vật, cố lên nào!”



“Ý kiến của cô hay đấy.” Dư Hạnh xoay chuyển ánh mắt, ý cười trên khóe miệng càng thêm rõ ràng, vô cùng đồng ý mà gật đầu.



“Ê? Cậu đi thật à?” Triệu Nho Nho có chút ngập ngừng, thầm nghĩ dựa vào cái gì mà lần nào Dư Hạnh cũng không ra bài theo kịch bản chứ: “Vẫn là chọn phương án ổn hơn đi, đừng có qua đó, nhỡ đâu quỷ vật bên đó thật sự có thể đi ra khỏi mộng thì sao…”



“Khả năng này không phải rất nhỏ à, nếu thật sự có thể thoát ra ngoài thì Chu Tuyết còn có thể cất giấu khối ngọc kia à?” Dư Hạnh nhìn Triệu Nho Nho tươi cười cứng đờ thì vô cùng khoái trí: “Thực ra tôi vốn đã tính là sẽ đi xem rồi, nhưng mà nghĩ cô thể lực kém không sang được, nếu để một mình cô ở lại đây sợ cô sẽ sợ, nếu cô đã nói vậy rồi thì tôi qua đó nhé?”



Triệu Nho Nho: “Nghĩ gì đấy.”



Hắn đâm một dao quá tàn nhẫn, trong lúc nhất thời cô ấy không biết nên buồn vì cái gì nữa.



Cuối cùng cô ấy chỉ có thể phất tay như đuổi ruồi: “Cậu đi cậu đi, tôi mà thèm sợ à, cậu cũng nói quỷ vật không ra ngoài được, tôi còn sợ cái rắm.”



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ, bàn tay đang gõ chữ vào mục ghi chú trên điện thoại của Dư Hạnh khẽ dừng lại, một luồng hơi thở lạnh lẽo bốc lên từ mặt đất, khiến hơi ấm từ điều hòa tỏa ra chẳng còn bao nhiêu.



Hơi thở trên bức tường đối diện đột nhiên trở nên hỗn loạn, hắn có thể mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh hư ảo hỗn loạn, giống như có ai đó đang nói nhỏ với nhau.



“Đến rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.



Rõ ràng cảnh tượng vẫn giống như cũ không xảy ra biến hóa gì, nhưng thế giới trong Triệu Nho Nho thì trở nên càng ngày càng đen, một thứ sức mạnh vô hình khiến tim cô ấy đập liên tục như tiếng trống, mỗi lần một tim đập đều khiến người ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.



Nếu như là ngày thường thì tình trạng này đã chứng minh, có cái gì đó không tốt lành đã tìm đến cửa, cô ấy nên gieo một quẻ bói.



Nhưng hôm nay cô ấy không cần phí phạm một quẻ này, dưới ánh đèn của phòng ngủ ánh mắt cô ấy chạm với cặp mắt phượng hẹp dài kia, ở trong đôi mắt đó cô ấy cảm nhận được cảm giác yên tâm.



Cô ấy lùi ra xa bức tường, nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự định đi sao?”



Trong tay Dư Hạnh đột nhiên xuất hiện một tia sáng, một con dao găm tràn đầy khí tức cổ xưa bị sương mù bao quanh khiến người ta không thấy được hình dáng cụ thể của nó, chỉ thấy nó lóe lên sự hung ác, giống như chủ nhân của nó vậy, dường như chưa bao giờ thật sự lộ ra sự sợ hãi và mất khống chế.



“Không cần lo lắng, chỉ đi gặp thôi mà, buổi tối ngày đầu tiên chắc là sẽ không xuất hiện tử cục quá khó, Chu Tuyết cũng… Nhưng mà Chu Tuyết có khả năng sẽ chết thật, chỉ là tôi cảm thấy về điểm này chúng ta có thể tin tưởng anh Tửu, anh ấy sẽ không để xuất hiện sai lầm.”



Hắn an ủi Triệu Nho Nho đang lo lắng một câu rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi phần phật liên tục chui vào cổ áo của hắn, chóp mũi của hắn lập tức bị đông lạnh đến ửng hồng cả lên, dẫm mũi giày thật mạnh lấy đà hắn nhảy sang phía bên cách vách.



Hắn lợi dụng lưỡi đao để ổn định lại cơ thể dừng bên cửa sổ, híp mắt nhìn vào phía bên trong.



Nhìn từ bên ngoài vào phòng ngủ của Chu Tuyết là một mảnh đen nhánh, không phải do ánh sáng chiếu không đến mà cảm giác sự u ám này giống như bị tấm màn của sân khấu che khuất đi, màu đen nhánh đậm đặc như mực, dính nhớt và còn rất lạnh lẽo.



Dư Hạnh định mở cửa sổ, không hề ngoài dự đoán cửa sổ đã bị cố định rất chắc chắn, không thể nào mở ra được.



“Chậc.” Hắn nhìn thoáng qua phía sau, đêm đã về khuya, đèn đường chợt lóe rồi lại chợt tắt, không có người nào trên đường, ngoài ra trong tòa nhà thật ra vẫn còn vài ô cửa sáng đèn nhưng cũng đã bị tấm rèm che khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận