Trò Chơi Suy Diễn

Chương 31: Tu bổ linh hồn chuẩn bị

Chương 31: Chuẩn bị tu bổ linh hồn
Liên quan tới linh hồn thiếu thốn, đám người Suy Diễn mặc dù không có cảm giác rõ ràng, nhưng kỳ thật cũng đã phát giác được qua một chút chi tiết.
Chẳng hạn như, bọn họ sẽ lại càng dễ nhận ảnh hưởng của quỷ quái, năng lực chống cự kém xa lúc trước, lại chẳng hạn như, bọn họ thỉnh thoảng sẽ hoảng hốt ngất đi lúc nhìn thấy quỷ vật, mất đi năng lực hành động.
Nguyên bản, bọn họ đã có hoài nghi về phương diện này, "Linh hồn thiếu thốn" mà họ biết đến qua nhiệm vụ chính tuyến có lẽ chính là di chứng sau khi chết của bọn hắn tại thế giới sân khấu kịch, bởi vì linh hồn không ổn định, mới có thể khiến cho bọn hắn càng thêm "e ngại" quỷ hồn tiếp cận.
Hiện tại nghe những lời này của Giang bà, ngược lại chính là một lần nghiệm chứng cho suy đoán của bọn hắn.
Mà tin tức tùy theo mà đến, quả thực là loại xấu nhất.
—— Sinh hồn cấm thuật, đối với những người có linh hồn không ổn định như bọn hắn lại có tác dụng khắc chế càng lớn.
Nói cách khác, coi như ý chí lực cùng năng lực nguyên bản của bọn hắn đủ để chống cự Vạn Bàn đại sư mặt đối mặt thi triển sinh hồn cấm thuật, hiện tại cũng không được nữa, từng linh hồn cùng thân thể không trọn vẹn chính là sân khấu tốt nhất cho sinh hồn cấm thuật, có lẽ vừa đối mặt, Vạn Bàn đại sư liền có thể đem hồn phách bọn hắn rút ra lần nữa.
Không bỏ vào thế giới sân khấu kịch mới cũng không sao cả, chỉ cần hồn phách bọn hắn ly thể, Vạn Bàn đại sư liền có thể dễ như trở bàn tay nắm lấy cơ hội, đem nhục thân bọn hắn hủy diệt, khiến cho linh hồn của bọn hắn bị ép biến thành tử linh.
Mà cơ hội còn sót lại của bọn hắn, hoặc là chính là chế phục Vạn Bàn đại sư trước khi hắn thi triển sinh hồn cấm thuật, hoặc là chính là tại trong nháy mắt hồn phách ly thể liền chạy ngược về, trở lại trong thân thể trước khi nhục thể bị hủy diệt.
Vô luận là loại nào, thời gian phản ứng lưu lại cho bọn hắn đều vô cùng ít ỏi, thậm chí có thể nói là... khả năng không lớn.
Bọn hắn còn chưa từng gặp qua Vạn Bàn đại sư, căn cứ theo ý nghĩ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bọn họ nhất định phải giả thiết, coi như bản thân bọn hắn năng lực mạnh mẽ, nhưng Vạn Bàn đại sư hoàn toàn có năng lực mượn sinh hồn cấm thuật để cướp đoạt sinh hồn bọn hắn ngay trong nháy mắt trước khi bọn hắn sử dụng năng lực.
—— Tối thiểu theo lời Giang bà, Vạn Bàn đại sư không biết đã sống bao lâu, sự chưởng khống đối với sinh hồn cấm thuật đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, thủ pháp thi thuật tuyệt đối rất nhanh.
Nếu là muốn cược vào một cái chênh lệch thời gian như thế, vậy thì chẳng khác nào nói đùa, việc này tính mệnh du quan, ai dám đánh cược chứ?
Cho nên vấn đề đã bày ra trước mặt bọn hắn, đó chính là, với trình độ linh hồn tàn tạ hiện tại của bọn hắn, căn bản không nên đi gặp Vạn Bàn đại sư.
Nhưng thọ yến là tiết điểm duy nhất trước mắt bọn hắn có thể thúc đẩy nhiệm vụ, vô luận trà trộn vào bằng cách nào, đều có khả năng rất lớn bị Vạn Bàn đại sư phát hiện.
Vậy cũng chỉ có một lựa chọn.
Bọn hắn, nhất định phải tu bổ linh hồn đến một trình độ đủ để phòng ngự Vạn Bàn đại sư, trước khi đi dự thọ yến.
Tu bổ như thế nào?
Người biết được phương pháp, khả năng chỉ có một mình Giang bà.
Triệu Mưu vô cùng lễ phép hỏi: "Như lời ngài nói, chúng ta còn có cơ hội tu bổ linh hồn không?"
"Đương nhiên." Giang bà vừa mới trả lời, liền ho khan, trong giây lát liền ho đến tê tâm liệt phế, Quỷ tửu ở gần nhất tự nhiên không quan tâm đến nàng, chỉ có Hải Yêu bước tới mấy bước, đỡ lấy Giang bà vỗ nhẹ lưng nàng.
Qua lớp quần áo, nàng cũng có thể cảm nhận được xương cốt dưới da của Giang bà, thân thể dưới lớp áo của lão bà bà này đã vô cùng gầy gò, có lẽ chính như lời bà nói, sau trận chiến 6 năm trước, thân thể bà liền đã phế.
"Bà bà, ngài không sao chứ?" Hải Yêu che giấu thần sắc trong mắt, có chút lo lắng hỏi.
Cùng lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, A Lan xuất hiện ở ngoài cửa như một cơn gió, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức chạy về phía Giang bà, đẩy Hải Yêu ra, liên thanh hỏi: "Bà bà, ngài vẫn ổn chứ? Ta lấy thuốc ra rồi, ngài mau ăn!"
Nói rồi, trong tay nàng xuất hiện một viên dược hoàn đen nhánh, một mùi thuốc Đông y gay mũi lập tức tràn ngập trong phòng, còn xen lẫn một thứ mùi hôi khiến người ta khó chấp nhận.
Giang bà nhận lấy dược hoàn, trực tiếp nhét vào miệng, A Lan nâng cằm dưới Giang bà lên, giúp bà nuốt dược hoàn xuống.
Sau một hồi bận rộn lo lắng, Giang bà mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh, bà để mặc A Lan vỗ nhẹ lên ngực mình từng chút một, giúp bà thuận khí, sau khi dịu đi, bà nói lời xin lỗi với mấy người có thần sắc khẩn trương trong phòng: "Thật sự xin lỗi... Không cần lo lắng, bệnh cũ thôi, ta à... cũng sống không được bao lâu, chỉ có dùng thứ thuốc này mới có thể nán lại thế gian này thêm chút thời gian."
"Khụ khụ khụ... tình huống của các ngươi ta đều biết, đừng lo lắng, bà bà sẽ đến giúp các ngươi tu bổ linh hồn, có lẽ chờ các ngươi đều khỏe lại, mọi chuyện cũng nên đi đến hồi kết..."
"Bà bà! Ngài đã như vậy rồi, còn muốn giúp bọn hắn? Sáng nay mới vừa giúp mấy người nhà họ Triệu kia! Cứ tiếp tục như thế này, ngài sẽ không chịu đựng nổi đâu!" A Lan vẻ mặt không đồng tình, nói rất nhanh, cố hết sức ngăn cản hành động của Giang bà.
"A Lan, đây chính là mệnh của ta mà." Giang bà chỉ giơ một tay lên, liền ngăn lại những lời A Lan định nói tiếp, vẻ mặt hòa ái trên mặt bà dần dần trở nên nghiêm túc, ngữ khí cũng mang theo chút uy nghiêm không cho phép nghi ngờ, "Lập tức chuẩn bị tu bổ linh hồn, đi nấu nước."
A Lan nghe vậy cau chặt lông mày, trừng mắt nhìn đám người Suy Diễn mấy lần, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Ngu Hạnh cuối cùng cũng ngẩng mắt, tập trung sự chú ý lên người Giang bà trước mặt.
Hắn nói: "Ngày giờ của ngài không còn nhiều, mỗi một lần giúp người tu bổ linh hồn, đều sẽ hao phí sinh lực chẳng còn lại bao nhiêu của ngài, làm tăng tốc độ sinh mệnh của ngài trôi qua, có phải như vậy không?"
Giang bà cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Ta một cái mạng già này, đổi lấy kết cục cho mọi chuyện, chết cũng có ý nghĩa mà."
"... Được rồi, ta cũng không có lập trường nói gì, dù sao chúng ta thật sự cần sự giúp đỡ của ngài." Ngu Hạnh thần sắc sa sút lắc đầu, "Bà bà, ngài thật là một người tốt."
Triệu Mưu trong lòng không biết có xúc động hay không, nhưng bề ngoài không nhìn ra gì cả, hắn vẫn tỉnh táo và lý trí như cũ, nắm bắt trọng điểm hỏi: "Vì sao trong các bước chuẩn bị may vá linh hồn lại có cả hạng mục nấu nước?"
Giang bà cũng không có ý định giấu giếm bọn hắn, nói thẳng: "Muốn may vá linh hồn, trước tiên phải vào thùng tắm rửa, không được mặc quần áo, rồi ta sẽ tạm thời dùng những vật khác thay thế cho bộ phận thiếu thốn kia của các ngươi, tóm lại, là muốn để linh hồn của các ngươi cùng thân thể hoàn toàn phù hợp... Khụ khụ khụ..."
Bà lại bắt đầu ho đến tê tâm liệt phế.
Quỷ tửu thấy thế khẽ cười nhạo một tiếng, cũng may lúc này không có người chú ý tới hắn, chờ A Lan quay lại lần nữa, báo cho bọn hắn nước đã chuẩn bị xong, Quỷ tửu là người đầu tiên đứng dậy, lẩm bẩm vài câu gì đó, không chút lưu luyến rời khỏi phòng.
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, Ngu Hạnh vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nói với các đồng đội: "Các ngươi đi trước đi, ta đợi một lát rồi đến."
Ánh mắt hắn và Triệu Mưu giao nhau, cả hai đều lòng dạ biết rõ đối phương đang nghĩ gì, lại liếc qua ánh mắt Hải Yêu, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nàng.
Cuối cùng, hắn và Quỷ tửu bốn mắt nhìn nhau.
Quỷ tửu lặng lẽ dùng thân thể che đi cái bóng phía sau, để cái bóng làm ra thủ thế "ngón cái hướng xuống".
Góc độ này, chỉ có Ngu Hạnh mới có thể nhìn thấy.
Chờ bọn hắn lần lượt rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Ngu Hạnh và Giang bà, hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Giang bà, nói khẽ: "Bà bà, cảm ơn ngài, ngài là hy vọng cuối cùng của chúng ta. Nhưng mà... Trước đó vẫn luôn không hỏi, chân của ngài bị tàn tật sao?"
"Già rồi... Người già không nhấc nổi chân nữa." Giang bà nói, "Đôi chân này à, cũng không cử động được, hiện tại có việc gì ta đều giao cho A Lan đi làm, đứa nhỏ này có hiếu tâm, bằng lòng chăm sóc bộ xương già này của ta."
"Vậy sao, chân của ngài thật đáng tiếc." Ngu Hạnh cụp mắt xuống, bỗng nhiên đưa tay nắm về phía chân Giang bà, lúc động thủ có chút sơ ý, vén váy dài của Giang bà lên một chút, để lộ ra dưới tư thế ngồi xếp bằng của bà là một mảnh vải màu đỏ tươi trên chân.
"Ai nha, ngươi đang làm gì vậy!" Giang bà rõ ràng sững sờ một chút, sau đó buồn cười lắc đầu, thuận thế kéo váy lại che đi, "Ngươi hậu sinh này thật là lỗ mãng, chân của ta đã hết cứu rồi, ngươi cũng không cần nhìn đâu."
Ngu Hạnh vội vàng nói lời xin lỗi, nhưng trong đầu đã có đáp án.
Màu sắc này, cảm giác này.
Chẳng phải giống hệt mảnh vải đỏ trên đôi giày của thiếu niên kia trước đó sao?
Hắn thầm nghĩ, thảo nào từ lúc gặp Giang bà đến giờ, bà vẫn luôn ngồi xếp bằng, che kín chân của mình.
Nguyên lai, là để che giấu thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận