Trò Chơi Suy Diễn

Chương 135: Bà ta sẽ giết tôi mất! (2)

Dư Hạnh nhớ lại địa hình xung quanh, linh hoạt né tránh, hắn phát hiện tên to con này rất vụng về, dù cả trong bóng tối cũng không đáng sợ lắm: "Ông lớn tiếng như vậy làm gì, không sợ sẽ khiến bà Brown lên đây sao?" Nghe vậy, hành động của ông Brown dừng lại.



Nhưng rất nhanh, ông ta lại đưa nắm đấm tới đánh Dư Hạnh: "Bà ta đang ở dưới đó dỗ con quỷ nhỏ Susan ngủ, sẽ không lên đâu, tôi chỉ có cơ hội này thôi, không thể để bà ta thấy cậu được..." Ông Brown sợ vợ, cùng với đó còn gọi con gái mình là con quỷ nhỏ Susan?



Bà Brown từng vì ông Brown "chơi bời lêu lổng" mà dùng biện pháp tàn nhân nào đó với ông ta, đến mức khiến ông ta để lại di chứng?



Dư Hạnh nhớ kỹ điểm này, dùng gậy baton khảm bạc đánh vào tay ông Brown.



Hắn không đánh vào đầu ông Brown, sợ với sức lực của mình, đánh một cái là vỡ đầu, đến lúc đó thì quá vui luôn. Vì trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Dư Hạnh cảm thấy ông Brown là người sống — một người sống bị điên.



"ÁI" Tay bị đánh rụt lại, ông Brown nhìn hắn với ánh mắt hoảng sợ: "Mày cũng là ma quỷ, mày cũng là ma quỷ!" Theo sự di chuyển cây gậy, ông Brown lập tức lùi về sau. Hắn đi theo mạch suy nghĩ của người điên, cố tình kích thích đối phương: "Ông không giết được tôi, lát nữa vợ ông lên sẽ giết ông, ông định làm gì đây?”



Vẻ mặt ông Brown ngày càng điên cuồng: "Tôi, tôi, tôi không muốn chết! Tôi còn một cách nữa! Ha ha ha tôi sẽ bắt con quỷ nhỏ Susan làm con tin, bà ta sẽ không dám giết tôi nữa!"



Nói xong, ông ta nên bước nặng nề chạy xuống lầu.



Dư Hạnh: ... Chạy cũng nhanh đấy.



Từ xúc cảm mà nói, ông Brown là một thực thể, là người sống, không quá khó đối phó, chỉ có giọng nói thay đổi tùy lúc làm người ta bất ngờ không kịp đề phòng, rợn cả tóc gáy.



Dư Hạnh không đuổi theo, nhìn hành lang tối đen, trống rỗng, biết rằng nên đi thăm đò nơi khác một chút.



Hắn không đuổi theo ông Brown xuống lầu, dưới đó có York và Martha, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn đâu. Hơn nữa, nếu ông Brown đi xuống tìm Susan vậy thì bà Brown chắc chắn sẽ bảo vệ Susan, Alex cũng ở dưới lầu, tức là toàn bộ tầng hai ngoài hắn và có thể có sự tồn tại của Angel thì không còn ai khác nữa.



Thật là cơ hội tuyệt vời!



Hắn cầm chắc cây gậy khảm bạc, đi đến phòng của ông bà Brown. Cửa phòng không đóng, hắn đi vào một cách dễ dàng.



Một tiếng rào rào nặng nề vang lên, truyền vào lô tai hắn.



Trong phòng ông Brown có đèn, Dư Hạnh thử ấn công tắc một cái, quả nhiên đèn sáng lên.



Phòng này còn có cửa sổ mà phòng khách không có, rèm cửa dày che kín mít, nhưng Dư Hạnh nghe ra tiếng rào rào từ ngoài cửa sổ.



Trời mưa rồi.



Nghe như tiếng mưa to. Nếu vẫn tiếp tục mưa thì ba người du khách là hắn, York và Martha sẽ không thể rời khỏi thị trấn Aurelan vào ngày mai được, phải ở lại nhà Brown thêm một ngày nữa. Từ khi nhiệm vụ chính cập nhật, nhìn thấy dòng chữ [Không bị quỷ vật giết chết vào tối nay.] thì hắn đã đoán được thời gian suy diễn lần này sẽ không chỉ có một ngày.



Nhà Brown có nhiều bí mật, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là sống sót mà còn phải điều tra, như vậy thì ít nhất cần hai ngày.



Trong ngôi nhà này còn thư phòng nhỏ và một căn gác xép là họ chưa từng đặt chân vào, thông tin quá ít, căn bản không đủ để báo cáo.



Phỏng đoán phức tạp này chỉ là những chuyện chợt thoáng qua trong đầu Dư Hạnh. Sau khi xác nhận là trời mưa, hắn bắt đầu quan sát bố trí trong phòng.



Dư Hạnh: Đột nhiên cảm thấy mình không nên vào đây.



Cả phòng đầy tranh sơn dầu. Ngoại trừ giường và tủ quần áo, nơi này gần như bị tranh sơn dầu chiếm hết, thậm chí bước đi cũng phải cân nhắc xem nên đặt chân chỗ nào. Những bức tranh lớn lớn nhỏ nhỏ đầu được đóng khung, những người phụ nữ và thiếu nữ trong tranh ngồi im lặng, không một ai ngoại lệ, hầu hết đầu có mái tóc vàng, nhìn thì đẹp nhưng lại âm u đầy tử khí.



Bên cạnh khung tranh vương vãi rải rác các dụng cụ vẽ mà Dư Hạnh quen thuộc, xem ra thì ít nhất thì một trong hai vợ chồng nhà Brown là họa SI



Dựa vào việc bà Brown vừa phải làm việc nhà vừa phải tiếp khách, còn ông Brown thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài, có thể đoán rằng họa sĩ rất có thể là ông Brown.



Tuy nhiên, Dư Hạnh không có thời gian để quan sát kỹ, vì ngay khi hắn thấy cảnh này, tất cả những người con gái trong tranh đồng loạt nhìn về phía hắn.



Ở đây có rất nhiều rất nhiều "người trong tranh"!



Dư Hạnh: "Quấy rầy rồi, cáo U07 °



90 điểm sinh mệnh của hắn không đủ để những người trong tranh này mỗi người ôm một cái.



Dù biết mình sẽ không chết nhưng hắn có nhiệm vụ chính, nấu thất bại, cứ coi như không chất đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng có tổn thất rất lớn.



Gian phòng này, suy diễn giả hiện không thể vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận