Trò Chơi Suy Diễn

Chương 198: Rơi xuống nước

"Quỷ gì?" Yểm hỏi.



Tống Tuyền nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc: "Làm sao tôi biết?"



Yểm: "Ối dào? Cái thái độ gì đây, trên đường tôi đối xử tốt với anh, anh còn làm cao à? Chưa có chuyện gì xảy ra đừng có mà bày ra bộ mặt chết chóc đó!" Cô ấy mắng vài câu, nhưng cơ thể thành thật đẩy Tống Tuyền đang cản đường, chủ động tiến sâu vào trong hang.



Xác nhận bên trong có khả năng có quỷ, họ phải vào, vì họ đến đây chính là để tìm tử linh, vâng, chính là để tìm cái chất.



Trước khi vào, cô ấy còn thông báo phát hiện này cho Võ Nhuận Hạo qua bộ đàm. Dư Hạnh vác máy quay, theo chân những người khác bước vào nơi đầu tiên trên đảo mà liên quan đến quỷ trong cốt truyện kể từ khi đặt chân lên đảo.



Hang động lạnh lẽo, ẩm ướt, mặt đất gập ghầnh khiến việc đi lại rất khó khăn.



Đặc biệt là những chỗ trũng còn đọng nước, khi giãm vào sẽ phát ra tiếng "lạch bạch", vang vọng trong không gian tối tăm.



Dư Hạnh là người quay phim nên được bảo vệ ở giữa đội hình, bên cạnh là A Bạch và Tống Tuyền.



Lối vào của hang núi này rất hẹp, chỉ có một người mới đi qua được. Nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, đầy thực chất là một cái miệng hồ lô, bên trong còn rộng hơn rất nhiều.



Vì không có ánh sáng chiếu vào, bọn họ lấy đèn pha đội đầu đã mang theo bên người ra, buộc dầy thun vào trán, để trống hai tay.



Trong hang động lập tức sáng sủa hơn rất nhiều. Dư Hạnh nhìn quanh, phát hiện có rất nhiều râu màu xanh sẵm mọc trên vách động, vài tảng đá sắc nhọn từ trên nóc rủ xuống, những giọt nước đọng đang nhỏ xuống từ đầu nhọn của chúng.



"Giữ tỉnh thần ở mức cao nhất có thể cho tôi, có chỗ nào khác thường thì lập tức báo cáo." Nước nhỏ xuống đỉnh đầu của Yểm, cô ấy lắc lắc đầu, hạ giọng.



Các thành viên trong đội nhao nhao trả lời "Vâng". Tống Tuyền vẫn trầm mặc không nói, trong tay cầm thứ gì đó như la bàn, khá thận trọng hành động.



"Hang núi này lớn vậy, vẫn chưa đi hết nữa à..." Đi được ba phút, một đồng đội thấp giọng ngờ vực một cầu. "Không chỉ vậy đâu." Tống Tuyền nhìn chằm chằm phía trước, nhắc nhở: "Phía trước còn có ngã ba." Dư Hạnh phía sau đi đến gần, con đường phía trước bị rẽ làm hai, một trái một phải, ở giữa chỉ cách nhau có một bức tường đá rộng bằng nắm tay, không biết sau này sẽ gộp thành một hay hoàn toàn tách nhau ra.



"Đi bên nào đây?" Yểm hỏi Tống Tuyền.



Tống Tuyền duỗi tay, để cho la bàn trong tay quay vòng không có phương hướng một hồi: "Bên trái đi."



"Được thôi." Mặc dù những người khác đều không hiểu vì sao la bàn kia cứ quay mãi không dừng mà Tống Tuyền lại chọn bên trái, nhưng điều này không ngăn được đám người trao quyền lựa chọn cho anh ta.



Hai bên đầu phải đi, chỉ là vấn đề bên nào trước bên nào sau mà thôi. Tất nhiên, việc tách ra là không thể nào. Camera trị liệu cũng chỉ có một cái, cho nên cả đoàn đội chỉ có thể cùng nhau đi. Nếu không nhất định sẽ tạo cơ hội cho một số Linh Hồn Chết Chóc lợi dụng.



Đám người không hề do dự mà đi vào lối rẽ bên trái. Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ trong lối rẽ thổi đến làm người ta lạnh đến khẽ run rấy, thậm chí tinh thần cũng rơi vào trạng thái hoảng hốt trong giây lát.



"Không biết tại sao mà vừa vào đây, tim tôi liên lạnh quá trời." A Bạch mang theo hộp y tế, nửa đùa nửa thật nói.



Dư Hạnh: "Đừng lo lắng, có thể là vì chỗ này có quỷ đó." A Bạch: Quá tuyệt ha, không thấy chút an ủi nào hết luôn. Có một điểm khác biệt rõ ràng giữa lối rẽ này và đoạn đường trước, đó chính là có thêm nhiều nước đọng hơn. Dư Hạnh có cảm giác về không gian rất mạnh, hắn nhận ra con đường này đang hướng xuống. Có lẽ nơi này vừa mới mưa hoặc đã từng bị biển nhấn chìm, nước đổ vào nhưng lại không thể nào thoát ra ngoài.



Không lâu sau, nước đọng đã vượt quá mặt giày của mọi người. Nhưng đây vẫn không phải là điều kỳ quái nhất, sau khi đi một lúc, hang động bỗng nhiên lại trũng xuống một đoạn. So với phía trước, nước tù đọng càng nhiều thêm, rõ ràng là rất sâu.



"Có ai giỏi bơi lội thì qua đây thử dò độ sâu đi." Dường như Yểm có hơi kháng cự với nước, cô ấy quay đầu hỏi. Rất nhanh đã có một đội viên xung phong nhận việc, cậu ta đi về phía chỗ đất trũng xuống.



Không ngoài dự tính, cậu chàng đạp hụt một cái, cả người chìm xuống, gợn sóng lan ra rất xa. Đội viên kia nín thở điều chỉnh tư thế, chỉ còn phần ngực trở lên là lộ khỏi mặt nước.



"Sâu vậy á!?" A Bạch kinh ngạc. Độ sâu của nước sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của bọn họ, làm gì cũng bất tiện.



"Cậu có cảm thấy có thứ gì trong nước không?" Yểm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận