Trò Chơi Suy Diễn

Chương 546: Nhiệm vụ song song (1)

Diệc Thanh dịu dàng nói: "Thú vị? Nói cho tôi nghe xem."



Dư Hạnh tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra chỉ bằng mấy chữ, sau đó cười nói: "Tôi vẫn không thể nào hiểu được... Hắn ta cần một ác quỷ siêu đáng sợ, chẳng phải chỉ cần tìm một con trong suy diễn sẽ tốt hơn sao?"



“Tôi sống ở thế giới thực, dễ bị liên lụy nhiều. Mà hắn ta cũng không hề kiểm tra lai lịch của tôi, chứ đừng nói đến mối quan hệ chính xác của tôi với nhà họ Triệu. Hắn ta tìm đến tôi một cách hấp tấp, cuối cùng hắn ta không thể cho tôi một khế ước có thể sử dụng được."



Một số thành viên họ Lạc ăn mặc kỳ lạ tiến về phía hắn. Họ dường như đang nói về điều gì đó vui vẻ và giọng nói của họ khá lớn.



Dư Hạnh lịch sự tránh né họ, đợi người đi xa mới nói tiếp: "Ô, suy diễn giả, đặc biệt là suy diễn giả dày dặn kinh nghiệm trải qua nhiều trận đấu, đừng nói là phải làm việc cẩn thận mà còn phải luôn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ."



"Hứa Thụ cho tôi cảm giác chỉ vì muốn gặp tôi nên hắn ta mới tạo ra cái cớ như vậy. Có lẽ lời hắn ta nói không hoàn toàn sai, nhưng đây tuyệt đối không phải toàn bộ lý do hắn ta mời tôi tới."



Hắn leo lên vài bậc rồi dừng lại một chỗ có một khóm trúc thưa: “Rõ ràng là có nhiều yếu tố quan trọng hơn nhưng hắn ta đã giấu dưới vẻ ngoài là một người không thích giở thủ đoạn.”



"Bây giờ, điều khiến tôi tò mò là, điều gì đã thúc đẩy hắn ta làm điều này và không ngần ngại giả vờ ngu ngốc để khiến tôi tin hắn ta?"



Diệc Thanh trả lời, khiến con dao găm treo trên thắt lưng Dư Hạnh hơi run lên: "Sự thật đã chứng minh, sự sắp xếp của hắn ta chẳng có tác dụng gì cả. Cậu nên nghĩ đến điều đáng lẽ cậu cần phải nghĩ đến."



Dư Hạnh đã từng nhìn thấy ở trang trại rượu, ở đó có không ít người, bất luận ở lứa tuổi nào, dù rượu có ngon thì người ta luôn có chút chê bai. Dư Hạnh nói: "Không, cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng. Ít nhất nếu hắn ta muốn tôi tò mò về hắn ta thì hắn ta đã thành công trong việc này.”



Diệc Thanh im lặng trong hai giây: "Đừng tiếp xúc quá nhiều với người này."



“Quả thực, hắn ta không hề tỏ ra ác ý, thậm chí còn muốn kết bạn với tôi vì tôi là 'ác quỷ', nhưng đây đầu là những điều bên ngoài, động cơ của hắn ta đều được che giấu. Thái độ thực sự của hắn ta là gì thì không rõ. Nói không chừng hắn ta còn có ác ý với tôi." Giọng điệu của Dư Hạnh thoải mái, nhưng lời nói của hắn lại không thoải mái như vậy.



Hắn đã đến gần trang trại rượu. Nếu hắn nhìn không lầm thì có rất nhiều thành viên nhà họ Triệu ở đây, trong đó có người trước đây đã chơi bài với Triệu Doanh Doanh đó là Triệu Gia Minh.



Cuộc trò chuyện với Diệc Thanh dừng lại.



Ngày 19 tháng 11 là ngày thứ hai của buổi tiệc, các hoạt động gân như không có, không bắt buộc phải xã giao, nhưng nơi có người nhà họ Triệu thì không thể quá lạnh lùng.



Những người trẻ tuổi đến từ các gia tộc khác nhau có thể học hỏi nhau rất nhiều thứ. Một ngày trôi qua, rất nhiều suy diễn giả mới gặp mặt lần đầu đã trở nên thân quen, đặc biệt là những người muốn tham gia livestream Đường Thẳng Song Song Chết Chóc, đã bắt đầu tìm kiếm đồng đội.



Ban ngày Dư Hạnh ngồi ở nhà máy rượu một lúc, thành công nhận được năm sáu tín hiệu mong muốn được làm quen. Hắn nói chuyện với đối phương một lúc, tạo ấn tượng ngượng ngùng và khiêm tốn với đối phương, sau đó bị Lạc Giác đến kéo đi. Lạc Giác đã đổi sang một chiếc váy nhỏ phong cách lạnh lùng. Phong Cố Lan Đình đều chuẩn bị quần áo cho mỗi vị khách nhận được thư mời, tủ quần áo trong phòng Dư Hạnh cũng có, hoàn toàn mới tinh, kích thước phù hợp, cũng không biết người chuẩn bị quần áo làm sao có được số đo của hắn.



Từ khi cô ấy buông thả ôm Dư Hạnh, cô ấy đã bắt đầu ngoan ngoãn, giống như sợ Dư Hạnh trả thù mình. Nhưng với tỉnh thần không sợ chết, cô ấy vẫn kiên trì muốn tìm Dư Hạnh: “Uống rượu thì có gì tốt, đi bơi không?"



Hồ bơi nằm ở phía tây trang viên, chia thành ngoài trời và trong nhà, được những người đam mê bơi lội yêu thích.



Mặt Dư Hạnh mặt không đổi sắc nói nhảm: "Tôi không biết bơi.”



Lạc Giác nắm lấy hai đuôi ngựa của mình: "Thật trùng hợp, tôi cũng không biết bơi, tôi chỉ muốn nhìn thấy trai đẹp xuống nước.”



“Ai...” Một cô gái thẳng thắn như vậy thực sự rất hiếm thấy, Dư Hạnh nhướng mày, "Tại sao cô không đi tìm Lạc Kỳ Sơn chơi?"



"Mỗi ngày đều ở nhà cùng anh ấy, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, phải thay đổi tâm trạng chứ!" Lạc Giác chớp chớp đôi mắt to: "Vậy chúng ta đến phòng trưng bày nghệ thuật?"



Dư Hạnh suy nghĩ một chút, cứ từ chối một cô gái đáng yêu hình như cũng không lịch sự lắm. Hơn nữa hắn cũng muốn đến phòng trưng bày nghệ thuật, vì vậy đã đồng ý. Một thời gian ngắn sau đó hắn vẫn ở cùng Lạc Giác. Dù sao cũng đã từng cùng nhau trải qua suy diễn, cùng nhau đào xương cốt, nhảy qua hố lửa, ở chung với nhau cũng coi như thoải mái.



Bữa tối tùy tiện ăn vài món ở nhà ăn, khi sắc trời đã tối, một mình hắn trở về tòa nhà Chu Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận