Trò Chơi Suy Diễn

Chương 296: Thiện ý và ác ý thì cái nào có ...

Nên nếu người đội mũ lưỡi trai thực sự là người xấu mà bản thân cô ấy đột ngột dừng lại thì liệu người đó có nhận ra sự khác thường không? Liệu người đó có tức giận không... Aaaa, đầu tại cái kẻ giết người liên hoàn kia mà khiến người dân sống trong thành phố Phù Hoa phải thấp thỏm sợ hãi!



Có lẽ do thấy Hàn Tâm Di đứng im tại cửa nên nhân viên dịu dàng nói: "Có phải em đã quên đồ rồi không? Em hãy nhìn chỗ em vừa ngồi mà xem, có phải em đã làm rơi mười đồng phải không?" Mười đồng?



Hàn Tâm Di vui vẻ. Cô ấy nhìn về phía chỗ ngồi trước đó thì nhìn thấy một tờ tiền rơi dưới chân ghế.



Cho dù tờ tiền đó có phải là do Hàn Tâm Di đánh rơi hay không thì bây giờ cô ấy đầu yêu mười đồng này!



Như vậy Hàn Tâm Di có thể lợi dụng lúc quay lại nhặt tiền mà để cho người đội mũ lưỡi trai ra khỏi cửa tiệm sách trước!



Sau đó, khi thấy người đó đi về hướng nào thì Hàn Tâm Di sẽ lựa chọn hướng ngược lại để về nhà hoặc đi đến trung tâm mua sắm. Cô ấy thà đi đường vòng còn hơn đi cùng hướng với người kì lạ này. Hàn Tâm Di đợi cho người đội mũ lưỡi trai đến gần rồi mới nói với nhân viên: "Cảm ơn chị! Đây có lẽ là tiên của em. Em sẽ kiểm tra lại xem."



Sau đó, cô ấy đi qua người đội mũ lưỡi trai.



Khi quay trở lại chỗ ngồi để nhặt tiền, Hàn Tâm Di lén nhìn người đội mũ lưỡi trai. Người đội mũ lưỡi trai thậm chí cũng dừng lại. "Không thể chứ! Không thể chứ! Chắc chỉ là do mình tự nghĩ tự dọa sợ mình thôi phải không? Hắn ta không thể thực sự..."



Có lẽ thực sự chỉ là do Hàn Tâm Di tự nghĩ tự làm cho bản thân cô ấy hoảng sợ, người đội mũ lưỡi trai có màu đen sau một lúc dừng lại một chút thì liền cầm ô và đi ra khỏi tiệm sách.



Hàn Tâm Di nhẹ nhõm thở phào.



Cô ấy đến gần quây hàng ở cửa rồi nhìn thấy người đó quẹo phải. Hàn Tâm Di quyết định mình sẽ đi về hướng bên trái, trực tiếp về nhà.



Trước khi điều gì đó không ổn xảy ra...



Hàn Tâm Di cười với nhần viên nữ đã thể hiện lòng tốt đối với cô ấy tận hai lần liên tiếp rồi nói chân thành: "Em cảm ơn chị rất nhiều!"



Nhân viên nữ nhíu mày, dường như đang tự hỏi: Chỉ là mười đồng thôi mà. Cô bé có cần phải cảm ơn chân thành như vậy không.



"Em không cần phải khách sao đầu."



Hàn Tâm Di cố gắng trò chuyện với nhân viên nữ để đợi người đội mũ lưỡi trai đi xa: "Đã sáu giờ rồi, cũng đến giờ ăn tối rồi mà sao chị vẫn phải làm việc vậy ạ?"



"Chị cũng sắp đến giờ kết thúc ca rồi." Khi nhắc đến chủ đề kết thúc ca làm việc, nhân viên nữ không kiềm chế được nụ cười.



"Ồ.... Tạm biệt chị! Chị thật tốt bụng. Lần sau em sẽ quay lại." Hàn Tâm Di nở nụ cười ngọt ngào rồi rời khỏi cửa tiệm sách.



Cô ấy mở ô đi trong cơn mưa, đi dọc theo vỉa hè để về nhà. Trên đường thỉnh thoảng cô ấy lại thấy vài chiếc xe ô tô lướt qua. Bỗng nhiên tự dưng có một con xe máy không biết đang vội vã điều gì mà tăng tốc đột đột ngột. Khi chiếc xe máy đi qua vũng nước khiến nước bắn lên người của Hàn Tâm Di.



"Ôi!" Hàn Tâm Di quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy bóng lưng nghênh ngang của chiếc xe máy đó xa dần.



".,,." Cô ấy cảm thân bản thân mình lúc này có chút không may mắn.



Thôi vậy, dù sao về nhà cô ấy cũng phải thay quần áo, tắm rửa...



Chờ đã, đó là cái gì vậy? Khi cô ấy đang cảm thấy bực mình vì chuyện xui xẻo lúc này thì đột nhiên Hàn Tâm Di thấy một bóng người.



Khi nhìn thấy bóng người đó, trong nháy mắt, Hàn Tâm Di cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong timl



Thật không thể tin được. .. Thật không thể tin được lại là người đội mũ lưỡi trai màu đen đó.



Người đó đã quay lại và đi theo Hàn Tâm Di suốt chặng đường!



Từ lúc nào. .. Không đúng, tại sao người đó lại đi theo cô ấy? Vì do Hàn Tâm Di đã thấy người đó rẽ phải nên nếu nhà của người đó lại cùng hướng với nhà của cô ấy thì quá vô lý.



Hoặc có thể đây chỉ là điều trùng hợp. Người đó có chuyện gì đó nên mới quay lại đi về hướng bên trái nên mới đi đằng sau Hàn Tâm Di? Người đội mũ lưỡi trai dừng lại. Rõ ràng người đó đã nhận ra rằng Hàn Tâm Di đã nhìn thấy bản thân hắn ta.



Người đó liếc nhìn xung quanh.



Hàn Tâm Di nói thầm một câu không tốt. Trên con đường này ngoài chiếc xe máy vừa làm bắn nước vào người cô ấy thì không có chiếc xe nào khác đi qual



Hàn Tâm Di hít một hơi sâu, vừa muốn quay đầu đi tìm đến nơi có người thì thấy người đội mũ lưỡi trai có màu đen đột nhiên tiến gân lại phía cô ấy.



Khi người đó càng tới gần Hàn Tâm Di, cô ấy nhìn thấy trong ống tay áo phải của hắn ta lộ ra một vật loé ra ánh sáng. Hắn ta đang cầm con dao gọt trái cây trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận