Trò Chơi Suy Diễn

Chương 293: Giấc Mộng Nhiếp Thanh và H...

Dư Hạnh đối với vấn đề này cảm thấy rất hứng thú. Vì dựa vào kinh nghiệm của hắn thì sẽ có nhiều lý do để tổng tỷ lệ mặt nạ bị giảm mất một phần trăm.



Khá thú vị, phải không?



Dư Hạnh nhìn về phía trước, ánh mắt không có điểm nhìn tựa như đang tùy ý mà nhìn vào một nơi nào đó trong không gian.



Sau một lúc, Dư Hạnh lấy lại tỉnh thần rồi thở dài. Quán rượu kinh dị đã thưởng cho anh một món đạo cụ, được gọi là Mặt Nạ Ác Quỷ. Khi hắn nghiên cứu một chút thì nhận ra rằng đạo cụ này dùng để ngụy trang.



[Mặt Nạ Ác Quỷ: Khi đeo lên mặt thì có thể biến hình thành ngoại hình của một con quỷ trong trò chơi suy diễn mà bạn đang tham gia. Nhưng mặt nạ không phải dạng vô hình nên nếu bị cởi bỏ thì sẽ mất hiệu lực. Số lần sử dụng 5/5.]



Đó là một món đạo cụ khá hữu ích. Nếu tính từ đạo cụ Canh Mạnh Bà có thể làm giảm mức độ nhân cách dị hoá, đạo cụ Hồng Ngọc Của Alice có thể mở ra trò chơi suy diễn Địa Ngục Của Alice và một món đạo cụ không rõ tác dụng [Khắc Ấn Thời Gian] thì tổng cộng hắn đã có bốn món đạo cụ.



Nhưng điều đáng tiếc là do cấp của Dư Hạnh còn thấp nên hắn không thể khảm các món đạo cụ này vào mặt nạ nhân cách mà chỉ có thể cất trong người nếu muốn đem mấy món đạo cụ đó đi theo cùng. Dư Hạnh liếc nhìn Canh Mạnh Bà vẫn đang được đóng gói trong chiếc hộp màu xanh tinh xảo. Hắn cảm thấy thật may mắn khi cái thứ đạo cụ này không phải là bát canh mà nó là là một viên thuốc nửa trong suốt nửa có màu sắc đặc biệt.



Dư Hạnh đoán rằng không lâu sau đó thì Triệu Mưa sẽ đến tìm hắn để mua đạo cụ Canh Mạnh Bà. Đến lúc đó hắn sẽ xem xem gia đình nhà họ Triệu chịu đưa ra cái giá là bao nhiêu. Hoặc nếu dùng vật phẩm để trao đổi mà làm vừa lòng hắn thì cũng không hẳn là không thể bán đạo cụ này đi.



Gia đình nhà họ Triệu hẳn có thể điều tra ra tình hình cuộc sống bây giờ của Dư Hạnh. Hắn không thiếu tiền. Vì vậy việc sử dụng tiền làm vật trao đổi là một hành động ngu ngốc mà gia đình nhà họ Triệu không nên làm. Nếu không sẽ làm tổn hại danh tiếng của họ trong ba nhà có danh tiếng lớn.



Sau khi sắp xếp xong những thông tin này, Dư Hạnh đổ nước nóng vào cốc rồi đợi một lúc. Khi thấy nước đủ nóng để uống thì hắn mới cầm cốc lên rồi uống một ngụm để làm ẩm cổ họng. Ừ... Không dễ uống bằng trà nóng do Diệc Thanh pha.



Dư Hạnh vuốt nhẹ mái tóc đã sạch sẽ, không còn cảm giác nhớp nháp do máu bắn lên khi còn ở trong quán bar. Hắn thả lỏng cơ thở và thở dài một tiếng thoải mái. Khi Dư Hạnh vừa muốn lẫy con dao găm từ trong mặt nạ nhân cách ra để Diệc Thanh có cơ hội đi ra ngoài và khám phá thế giới mới thì hắn nghe thấy tiếng đập nhẹ trên cửa số.



Tiếng đập này không lớn cũng không nhỏ. Nó không tạo cảm giác công kích cùng phá hoại và đủ để Dư Hạnh nghe thấy.



Dư Hạnh giật mình, nhìn về phía cửa số thì chỉ thấy cửa kính và không thấy bóng người.



Sau đó Dư Hạnh khế cười: Phòng của mình cũng không phải ở tầng một thì làm sao mình có thể nhìn thấy người đang gõ cửa sổ được.



Nếu thực sự nhìn thấy thì đó sẽ là một bộ phim kinh dị. Nhưng bây giờ là ban ngày, cho dù có xảy ra phim kinh dị thì cũng không thể tạo nên sóng lớn gì.



SGcfco( co!"



Tiếng đập cửa sổ vẫn tiếp tục. Có vẻ như nó sẽ không chịu dừng lại cho đến khi Dư Hạnh chịu liếc nhìn. Âm thanh này có tiết tấu giống nhau nên không thể là do chim đụng nhầm được.



Dư Hạnh híp mắt, tiến lên phía trước. Hắn mở cửa sổ và màn cửa chống muỗi ra để đón ánh sáng mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận