Trò Chơi Suy Diễn

Chương 446: Địa ngục của Alice - Thẳng t...

Ngay từ đầu cô ta đã cố tìm cách thoát khỏi kẻ đáng sợ và nguy hiểm này, nhưng dù có chạy đến đâu, gã đàn ông đó vẫn có thể tìm ra được cô ta. Hất lần này đến lần khác bị Hàn Ngạn bắt về, nhưng gã lại chỉ mỉm cười nhéo mũi cô ta: “Con gái cưng lại muốn ra ngoài chơi sao? Muốn đi đâu nào, lần sau ba sẽ dẫn con theo.”



Về lâu về dài, Hàn Tâm Di cũng thành quen.



Cô ta đoán rằng, có thể bản thân đã mắc phải hội chứng tâm lý Stockholm, nhưng cô ta vẫn không thể cưỡng lại được việc càng ngày càng ở lại vào gã đàn ông đó. Cô ta được đi học như những người bạn cùng trang lứa, nhờ vẻ bề ngoài đáng yêu của mình, lúc nào cô ta cũng được những người xung quanh mến mộ.



Tới khi tan học, cô ta sẽ tự giác về nhà, háo hức tò mò không biết hôm ấy cha mình sẽ đem về món đồ kỳ lạ gì. Cô ta bắt đầu thích nghe “câu chuyện trước khi đi ngủ” mà Hàn Ngạn kể, từng thảm án có thật đầu biến thành câu chuyện để dỗ cô ta đi ngủ. Tuy rằng nhân cách của cô ta dần bị Hàn Ngạn vấy bẩn, nhưng đến tận năm mười lầm tuổi, trên tay cô ta vẫn chưa hề dính giọt máu nào. Mãi cho đến một ngày kia, Hàn Ngạn nói với cô ta: “Con đã lớn rồi, đã có thể sống một mình rồi, phải không nào? Đã đến lúc ba phải đi rồi.”



Cô ta túm chặt gấu áo Hàn Ngạn, chất vấn: “Ba đi đâu?!” Hàn Ngạn nói: “Con cũng biết đấy, ba làm việc cho người khác. Hiện giờ sếp lớn điều ba tới đó, ba cần phải đi tới đó để làm việc cho bọn họ.” Hàn Tâm Di có thể cảm nhận được... Hàn Ngạn cảm thấy cô ta đã được “nuôi dưỡng” thành công, ông ta không cần phải nán lại đầy, lãng phí công sức làm gì nữa.



Cô ta hỏi: “Vậy nên từ giờ trở đi, con sẽ sống một mình phải không ạ?”



“Không, ba sẽ để một người chú họ xa của con tới đây. Về sau, trong bất cứ tài liệu nào đều sẽ được ghi chép rằng con đã luôn ở nhà người chú đó, được chú nuôi lớn, còn ba không hề tồn tại.”



Hàn Ngạn tới đột ngột, đi cũng quyết đoán, chỉ để lại một câu, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Hàn Tâm Di, không bao giờ xuất hiện lại nữa.



Hàn Chí Dũng thay thế Hàn Ngạn, trở thành người giám hộ của Hàn Tâm Di.



Thật ra cô ta biết, Hàn Ngạn có một bí mật siêu lớn, Hàn Chí Dũng cũng như thế, cả hai người này cứ thi thoảng sẽ bặt vô âm tín.



Cô ta không thích người chú này của mình, bởi vì so với Hàn Ngạn, “chú” có vẻ ngoài quá bình thường, không chiếm được chút hảo cảm nào từ cô ta. Cũng may, Hàn Chí Dũng chỉ chăm sóc cô ta trên danh nghĩa mà thôi, chứ tiết tấu sinh hoạt ra sao đầu do tự cô ta định đoạt.



Thi thoảng, Hàn Tâm Di có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò, dò xét mà Hàn Chí Dũng dành cho mình, không phải ánh mắt mang theo dục vọng, mà là ánh mắt chiêm ngưỡng một món hàng nào đó.



Dư Hạnh im lặng lắng nghe, vừa ghi nhớ lượng thông tin khổng lồ này, vừa lặng lẽ tìm kiếm trọng điểm.



Hắn nghe ra được, nhân cách méo mó của Hàn Tâm Di là do di truyền ma ra. Hàn Ngạn có nhân cách méo mó gieo lại sự tiêu cực và sự điên cuồng của mình vào đầu Hàn Tâm Di. Chỉ cần thêm một chút chất xúc tác, hoặc là xuất hiện một cảnh tượng trùng hợp, ông ta hoàn toàn có thể khiến Hàn Tâm Di vứt bỏ những điều tốt đẹp học được ở chỗ bà viện trưởng, rơi vào vực sâu không đáy. Cho nên... Hàn Ngạn đó... “Anh đã nghe ra chưa? Hàn Ngạn là suy diễn giả, là một tên biến thái, sa ngã hoàn toàn. Ông ta đón em về, sau đó làm tất cả mọi thứ, cũng chỉ là để bồi dưỡng thêm một người mới có thực lực cho tổ chức mà thôi.” Hàn Tâm Di khoanh tay trước ngực, khi nhắc đến “cha” của mình lại chỉ gọi mỗi tên, như thể trong lòng cô ta lúc này chẳng còn chút tình cha con nào cả.



Dư Hạnh quay dao như quay bút, “ồ“ một tiếng: “Sau đó thì sao?”



Hàn Tâm Di nhìn Dư Hạnh, cô ta cảm thấy hơi tiếc nuối trước thái độ bình tính này của hắn.



“Sau này, em chưa từng gặp lại Hàn Ngạn, ông ta như thể bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Vào năm mười tám tuổi, em đã tìm được một bé trai có vẻ ngoài rất giống Hàn Ngạn.” Cô ta cong môi cười, khác với nụ cười ngọt ngào thường ngày, nụ cười này lại có phần nhạo báng: “Từ lúc chào đời em đã có khả năng khiến người khác phải nghe lời em nói, vào lần ấy, em cũng đã biến anh ta thành bạn trai của mình, nhưng chỉ vài năm sau đó, anh ta lại thay lòng đổi dạ.”



“Trước đó, cho dù ngày nào cũng có Hàn Ngạn soi đường dẫn lối, nhưng em vẫn một mực duy trì sự lương thiện lố bịch đó, chưa từng làm hại một ai. Ấy thế nhưng, khi biết tên đó đã thay lòng đổi dạ, em cảm nhận được sự phẫn nộ chưa từng có, cho nên... Em giết hắn, hơn nữa còn sống sót trước lệ quỷ hình thành sau khi hắn chết, trời xui đất khiến, em hoàn thành bài kiểm tra tư cách, sau đó bỏ thêm chút sức, trở thành suy diễn giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận