Trò Chơi Suy Diễn

Chương 699: Ước nguyện (1) – Người tốt (3)

Trong lúc chưa kịp ổn định tinh thần thì Dư Hạnh cũng từ bỏ việc giữ vững cơ thể mà để mình ngã xuống đất.



Sương mù đột ngột tan biến. Lúc này giống như giai đoạn thứ hai, thế giới suy diễn như bao quanh lấy hắn. Dư Hạnh chỉ cảm nhận được sự ồn ào, màu sắc rồi cảm thấy có nhiều loại trang phục khác nhau đều đổ dồn về phía hắn. Hắn cảm nhận tất cả điều này bằng cả năm giác quan.



"Bịch!"



Khi âm thanh va đập rơi xuống đất vang lên cũng là lúc Dư Hạnh cảm thấy đau đớn ở vùng bị va đập. Hắn hít một hơi thật sâu rồi vừa xoa nhẹ cánh ta đau vừa quan sát xung quanh.



Không gian trước mắt mang đậm sắc thái kiến trúc cổ điển. Mặt đất được lát bằng những viên sỏi nhỏ mịn tạo thành một họa tiết hài hòa. Ở góc nhỏ có đặt vài chậu cây cảnh tinh tế đang lay động theo gió cùng với đàn cá bơi lội trong hồ.



Lúc đầu thì khi nhìn cách bố trí cảnh vật trông rất xa lạ nhưng khi nhìn kỹ thì có thể nhận ra rằng toàn bộ thiết kế bố trí đều giống như sân nhỏ thứ tư.



Dường như giai đoạn này thực sự diễn ra tại Phương phủ.



Dư Hạnh không chỉ cảm thấy cánh tay bị đau mà đến cả phần hông cùng đầu gối cũng bị đau nhức. Cùng lúc đó hắn nghe thấy giọng nói chói tai đầy sự cay nghiệt vang lên ở phía sau lưng.



Dư Hạnh quay đầu nhìn lại thì thấy một phụ nữ trung niên mập mạp mặc trên mình bộ quần áo đắt tiền. Người phụ nữ trung niên đó đang tức giận nhìn chằm chằm vào hắn. Ở bên cạnh là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi. Người đó mặc quần áo rất sạch sẽ nhưng trông có vẻ hơi yếu đuối. Người đó đang giữ chặt cánh tay của phụ nữ trung niên như cố gắng ngăn cản.



"Ngay cả việc làm đơn giản cũng làm không xong. Hôm kia ngươi làm mất đôi bông tai của phu nhân. Hôm nay ngươi lại làm đổ bát thuốc của thầy thuốc Thôi. Ta đã cho ngươi vào làm vị trí tốt với đơn giản như vậy mà ngươi còn làm không xong. Chẳng lẽ bình thường ngươi mộng du đi làm việc hả?” Giọng nói của người phụ nữ trung niên rất là chói tai. Bà ấy chỉ thẳng vào mặt của Dư Hạnh mà mắng chửi khiến nhiều ở trong sân cũng quay đầu nhìn về hướng bọn họ.



"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đi làm việc của mình đi!" Trong chớp mắt, cơn giận của phụ nữ trung niên đã chuyển sang hướng khác.



Nhóm quần chúng vây xem tan tác như chim muông. Dư Hạnh cũng hiểu lúc này mình cần phải làm gì trong lòng. Hắn đứng dậy rồi quay người về phía người phụ nữ trung niên, mặt cúi gằm xuống ngoan ngoãn nhận sai.



Hành động này của Dư Hạnh khiến lời của người phụ nữ định nói "Còn ngồi ở đất để làm gì? Ngươi muốn ngủ ở đây à?" phải nuốt lại.



Từ đầu đến giờ, người đàn ông trông có vẻ yếu đuối cứ liên mồn nói điều gì đó nhưng giọng của người đó quá nhỏ khiến lúc đầu Dư Hạnh không nghe thấy gì, Nhưng bây giờ hắn đã ở gần nên những lời của người đó truyền đến tai Dư Hạnh một cách rõ ràng.



"Lương ma ma, Tiểu Cận chỉ làm đổ một ít thuốc thôi nên không có gây ra chuyện gì lớn đâu. Ngươi không cần phải la mắng hắn như vậy..."



Người phụ nữ trung niên trông có vẻ hơi mập mạp được gọi Lương ma ma. Nghe thấy lời của người đàn ông trông có vẻ yếu đuối thì bà ấy lập tức giận quay đầu nhưng giọng điệu cuối cùng trở nên nhẹ nhàng: "Thầy thuốc Thôi, dù ngươi có nói như vậy nhưng mà dù sao thì thuốc đó dành cho thiếu gia. Hơn hết đại sư đã ra lệnh rằng không được phép có bất kỳ lỗi nhỏ nào nên nhỡ đâu chuyện này bị đại sư nhớ kỹ…"



Giọng của bà ấy bắt đầu nhỏ dần: "Ta cũng không thể dùng việc đạp thằng nhóc này một chân, mắng nó một câu là có thể bảo vệ được tính mạnh của nó."



Lời nói của Lương ma ma khiến thầy thuốc Thôi hiểu ngay. Y lập tức buông lỏng cánh tay. Ánh mắt của y cũng thay đổi khi về phía người phụ nữ trên mặt đã có nhiều nếp nhăn.



Thầy thuốc Thôi gật đầu: "Lương ma ma thật vô cùng tốt bụng. Là do ta nhiều chuyện rồi. Thuốc đã được người khác mang đi nên chắc hẳn bây giờ cũng không còn chuyện gì cần ta nữa. Ta sẽ về phòng trước."



Lương ma ma nhanh chóng nói: "Thầy thuốc Thôi không cần phải khách khí như vậy đâu. Ngươi muốn làm gì cũng không cần sự đồng ý của ta đâu. Thầy thuốc Thôi đã làm việc vất vả rồi nên mau về nghỉ ngơi nhé."



Sau khi nhìn thấy thầy thuốc Thôi rời đi, Lương ma ma mới quay đầu nhìn Dư Hạnh đứng đó như một người ngoan ngoãn nhận sai không dám di chuyển. Khuôn mặt của bà ấy trở nên nghiêm túc: "Tay chân thì lóng nga lóng ngóng, không làm được việc gì nên hồn. Nếu ta không phạt thì ngươi lại không nhớ lâu. Như vậy hôm nay ta sẽ phạt ngươi không được phép ăn cơm vào giữa trưa!"



Dư Hạnh cúi đầu: "Cảm ơn Lương ma ma."



Dư Hạnh chưa kịp nói hết thì Lương ma ma đã quay người rời đi, chỉ để lại hắn đứng một mình trong sân.



Ý này. . . Có nghĩa là bây giờ hắn có thể đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận