Trò Chơi Suy Diễn

Chương 188: Một người dám bịa, một ngư...

Dư Hạnh nghi ngờ, những NPC ở đây, phần lớn không tin vào truyền thuyết về đảo Tử Linh, cùng lắm chỉ coi những tử linh trên đảo là những con thú biến dị, mới có thể nhẹ nhàng như vậy, coi tử linh như chuyện cười. Hắn xé một gói thịt bò khô nhấm nháp, vừa nhìn đội vũ trang vừa liếc qua các lầu khác.



Đội vũ trang có động thái, nghĩa là sắp hành động, lúc này các suy diễn giả chắc chắn sẽ tò mò, có khả năng cao là giả vờ có việc ra khỏi lều để thu thập thông tin. Tuy nhiên... do không hiểu biết về bối cảnh xã hội của thế giới suy diễn này, cũng khó nắm bắt được tính cách nhân vật, Dư Hạnh đã đánh giá thấp sự tò mò của NPC, vừa thấy đội vũ trang một và hai bắt đầu trang bị, từ các lầu đã thò ra những cái đầu hóng hớt.



Được rồi... vốn không có ý định tốn công sức đi tìm người.



Hắn đẩy nhẹ lão Lưu đang giả vờ ngủ, hào hứng nói: “Dậy đi dậy đi, chúng ta sắp xuất phát rồi!"



Lão Lưu bị tiếng gọi không chút giữ ý của hắn làm cho giật mình, ngồi dậy lườm hắn một cái, miệng lầm bẩm: “Gọi hồn à, xem ra cậu chẳng nghe lọt tai chút nào về sự nguy hiểm tôi nói.”



Dư Hạnh làm như không nghe thấy, mặt không biểu cảm, chỉ tích cực thu dọn ba lô và máy quay, vui vẻ ra khỏi lầu, đi tìm đội trưởng đội hai. Đội trưởng đội hai tên là Long Châu, khoảng ba mươi tuổi, da màu lúa mì.



“Khi nói chuyện với đội trưởng Long phải cẩn thận, hắn ta trước kia làm lính đánh thuê, tính khí không tốt đầu.” Lão Lưu vội vàng theo sau Dư Hạnh.



Dư Hạnh đáp lại một tiếng, đã đến gần.



Long Châu vừa ra lệnh cho đồng đội xong, quay đầu lại thấy một chàng trai trẻ trông như chưa từng chịu sự khắc nghiệt của cuộc sống, trên mặt nở nụ cười, tay cầm máy quay.



[Đụng vào rồi!]



[Trời ơi ha ha ha ha ha chết mất cười, thì ra trong góc nhìn của Hạnh, Yểm trông như thế này!]



[Cỏ (một loại thực vật)]



[Bây giờ tôi mới biết... trả lại mỹ nhân của tôi, sao mỹ nhân lại biến thành đại hán rồi] Long Châu cũng không làm khán giả thất vọng, cô... hắn ta nhớ rằng khi mới bắt đầu dựng trại, cậu quay phim này đã thể hiện quan hệ tốt với Võ Nhuận Hạo, vừa rồi còn lén lút tìm hiểu một số chuyện của Phương Tiểu Ngư, biết rằng đây là em vợ của lãnh đạo, lại còn theo dõi tuyến đầu, có thể sẽ là một NPC quan trọng.



Dù sao thì gần gũi với lãnh đạo, biết nhiều bí mật về đảo Tử Linh cũng hợp lý chứ?



Vì vậy, hắn ta vẫy tay với Dư Hạnh: “Cậu là quay phim theo dõi nhóm chúng tôi phải không?”



Dư Hạnh gật đầu: “Còn có lão Lưu nữa.”



“Được! Lát nữa ra ngoài nghe lệnh của tôi, đừng chạy lung tung mà mất mạng.” Long Châu, hay còn gọi là Yểm, vung tay mạnh mẽ, cực kỳ thô kệch.



Bình luận trực tiếp: “......” Cảnh tượng này thật quá đáng sợ.



Đảo Tử Linh thực ra không lớn không nhỏ, có lẽ nấu đi bộ nhanh, trong ba ngày có thể đi từ đầu đến cuối.



Đội vũ trang một và hai cứ thế xuất phát, mỗi đội gồm mười người, hướng đi khác nhau, đội hai thêm một bác sĩ đi cùng, hai người quay phim, tổng cộng mười ba người. Xuất phát lúc một giờ chiều, họ dự kiến quay lại theo đường cũ lúc bốn giờ rưỡi, trước tám giờ tối về trại.



Nếu tình hình này kéo dài hơn nửa tháng, đội sẽ nắm rõ các khu vực xung quanh đảo Tử Linh, sau đó thay đổi vị trí trại và cố gắng tiếp tục đi sâu vào.



Dù sao thì, đội hơn một trăm người đến đây không có ý định trở về trong vòng sáu tháng.



Nếu thật sự thiết lập được viện nghiên cứu tại đây và ổn định, họ mới rút lui thành công, để lại nhân viên thí nghiệm và thay thế bằng những người bảo vệ và quản lý chuyên nghiệp hơn để quản lý đảo Tử Linh.



Bụi cây liên tục lùi lại, Dư Hạnh giơ tay che chắn những cành cây vươn ra từ bên cạnh, để tránh che khuất ống kính.



Hòn đảo này hoàn toàn không có dấu vết can thiệp của con người, tất nhiên không có đường mòn, mỗi bước chân không biết sẽ đạp lên đầu, không chừng dưới lớp lá cây phủ đầy là một cái hố sâu.



Trời âm u. Nhiệt độ buổi chiều thì vừa phải, coi như ngày đầu tiên đã tạo cho mọi người một môi trường khám phá khá thoải mái.



“Một giờ rồi, tôi chẳng thấy con chim nào.” Yểm cầm súng, lợi dụng hình tượng thô lỗ của mình, nói chuyện một cách tự do, “Chẳng lẽ chỗ này không có cả côn trùng?” Một đội viên của cô ta đáp lời: “Đúng vậy, cho dù là hoang vắng trên biển cũng không đến mức không có gì, trong những hình ảnh truyền về trước đây ít nhất cũng có dấu hiệu hoạt động của một số thứ.”



Yểm nhún vai, nhìn thấy Phương Tiểu Ngư đã trắng bệch mặt, dường như mệt mỏi không chịu nổi, trong khi lão Lưu quay phim khác vẫn tràn đầy năng lượng.



Cô ta suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là cơ hội tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận