Trò Chơi Suy Diễn

Chương 485: Địa Ngục Của Alice - Hạt giố...

Nghe đến đây, Dư Hạnh khẽ nhướng mày, nhớ lại hình ảnh của Alice trước bữa tối, khi ấy, ả ta đã không còn khác biệt gì so với con người. Điều này có nghĩa là đóa hoa đã nở? Và điều này hoàn toàn trùng khớp với bông hồng mà nữ tu hướng dẫn viên đã cần thận nâng niu ngay từ đầu. Nhưng mà... Đại pháp sư, người vừa được nhắc đến một cách bất ngờ này...



Trực giác của hắn rất nhạy bén. Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng khi vừa nghe đến các từ khóa như "pháp sư”, "hoa", và "xúi giục", hắn lập tức nghĩ đến vị pháp sư cuối cùng đã chạy trốn trong màn suy diễn “Ác Mộng Trong Lồng.”



Hình như thủ đoạn cũng có phần tương đồng, nhưng khác biệt ở chỗ, sức mạnh của tên pháp sư đã xúi giục gia tộc Brown trong lần đó không thể nào ngang hàng với kẻ đã dẫn dắt Alice này. Có mối liên hệ gì không? “Sau đó thì sao?” Khi nghe kể câu chuyện, Dư Hạnh ngoài việc suy nghĩ còn thường xuyên ngồi trên cái tủ, thỉnh thoảng đảm nhận vai trò phụ họa.



“Khi có bông hoa đó, năng lực của Alice bắt đầu trở nên mạnh mẽ. Mỗi khi đêm đến sau mười giờ, ả ta sẽ mất lý trí và tấn công mọi thứ mà ả ta thấy... Trừ tôi. Ban đầu, ả ta xây dựng lâu đài cổ để kích thích nỗi sợ của du khách, ả ta ép buộc du khách tự làm hại nhau, sống cùng du khách ở tầng năm. Kế hoạch thực sự rất hiệu quả, trong thời gian ngắn, hoa hồng của ả ta đã nở rộ hoàn toàn, và ả ta đã có được năng lực hiện thực hóa tội lỗi. Và rồi ả ta đã thay đổi, sa ngã trong tội ác, hoàn toàn quên mất rằng mục đích ban đầu của mình là để mọi người học được cách chuộc lỗi. Cũng chính trong giai đoạn đó...” Quản gia dừng lại một chút, nhìn Dư Hạnh: “Cụ thể là lần nào thì tôi cũng không nhớ rõ, có một du khách thông minh, dũng cảm và khác biệt với các chuẩn mực thông thường như cậu đến đây.”



Nhắc đến du khách đó, quản gia có vẻ hơi tiếc nuối: “Đó là một thanh niên đeo kính gọng vàng, tự xưng là Trầm trước mặt các du khách khác. Nói thật, chỉ diện mạo của anh ta cũng đủ làm người khác ấn tượng, tôi vẫn nhớ rất rõ. Sau đó, vào đêm đầu tiên, anh ta đã đuổi tôi đi và chạy vào phòng ngủ của Alice rồi châm lửa đốt.”



Châm lửa sao?



Dư Hạnh bị khơi gợi hứng thú. Kể từ khi vào lâu đài cổ, hắn đã thấy những chỉ tiết nhỏ còn sót lại từ vụ cháy ở khắp nơi. Ban đầu hắn tưởng rằng những dấu vết này là vấn đề do Alice gây ra, không ngờ... Lại có du khách liều lĩnh đến vậy?



“Alice là một con ác quỷ bị thiêu cháy, vốn đã cực kỳ ghét lửa. Một đám cháy xảy ra, không biết du khách đã sử dụng phương pháp gì mà lửa lan nhanh đến vậy, cả một tầng đã bị thiêu rụi. Con đường dưới giường của Alice cũng bị phát hiện. Du khách nọ đã nhảy xuống đó, nếu không phải Alice vẫn có thể cảm nhận được tình trạng của hoa hồng sau khi mất lý trí, thì có lẽ hoa hồng đã bị phá hủy. Hừ, trước đây tôi không nghĩ đến điều này, hôm nay nghe cậu nói, tôi mới nhận ra, suýt chút nữa là Trầm đã có thể phá hủy toàn bộ lâu đài cổ rồi.”



Quản gia nói, khẽ thở dài một cách khó nhận thấy: “Lần đó, số du khách thương vong rất ít, còn Alice bị tổn thương sinh lực nghiêm trọng. Sau đó, ả ta đã bỏ hoang tầng năm và các lối đi trên tâng năm, chuyển tầng ba thành khu vực phòng ngủ cho du khách, và xây dựng một tòa nhà phụ bên cạnh lâu đài cổ, làm nơi ở của ả ta và của tôi. Tuy nhiên, ả ta đã nhận ra rằng ban đầu tôi cố ý phối hợp với du khách kia để bị phân tán sự chú ý, tạo cơ hội cho du khách phóng hỏa, vì vậy mức độ phụ thuộc vào tôi đã giảm đi rất nhiều.”



“Sau đó, ả ta đã tuyển thêm hướng dẫn viên mới, phối hợp với khả năng hiện thực hóa tội lỗi của mình để thay đổi các hạng mục tham quan, cũng tức là những quy tắc mà các cậu được nghe hôm nay.” “À, tôi và đồng đội đã từng đi qua hành lang đó ở tầng năm, tiếc là do hạn chế về số lượng, tôi không thể xuống đó được.” Dư Hạnh nghĩ tới dáng vẻ của Tăng Lai khi té xuống, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.



Dù rơi xuống trong tình cảnh cực kỳ xui xẻo, nhưng giờ nhìn lại, việc rơi xuống sau khi đồng hồ điểm sáu giờ lại có vẻ mang ý nghĩa hơn. Tăng Lai hiện đang là người gần gũi nhất với hoa hồng. Về du khách tên Trâm mà quản gia đã nhắc đến, Dư Hạnh đoán, có thể đó cũng là một suy diễn giả.



Nói có thể là vì từ cách nói của quản gia thì lâu đài cổ AIlice đã tiếp đón rất nhiều nhóm du khách khác nhau, nhưng nếu thật sự có một suy diễn giả đặc biệt như vậy, có thể vào lại trò chơi suy diễn nhiều lần, thì không thể không có tin tức nào lan truyền giữa các suy diễn giả, cũng không thể không có một video liên quan nào cả. Vì vậy, có thể du khách trước đó chỉ là những “nhân vật” giả định trong cốt truyện, không nhất thiết là người thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận