Trò Chơi Suy Diễn

Chương 388: Địa ngục của Alice - Oán thi...

Không biết oán thi nhà nghiên cứu đã đi đâu. Sau khi Dư Hạnh xử lý xong chuyện với Dân Cờ Bạc, hắn tiếp tục tiến về phía trước với Dân Cờ Bạc, đồng thời mở giấy thông báo ma quỷ ra xem.



[Quỷ vật số 4: Oán thi nhà nghiên cứu.]



[Người chơi tương ứng: Hạnh]



[Mô tả/Nguồn gốc: 1. Một thây ma to lớn và dị dạng, tràn ngập oán khí, mặc đồng phục của một viện nghiên cứu nào đó, phía sau có một ống dẫn để tấn công. 2. Nó coi người sống là đối tượng thí nghiệm và cực kỳ tàn ác. Chưa ai từng nhìn thấy phương thức tấn công của nó. 3. Nó xuất phát từ quá khứ của Hạnh. Năm đó khi Hạnh bị một nhà nghiên cứu sử dụng làm đối tượng thí nghiệm, hắn đã tích tụ sự oán hận trong lòng. Sau khi giết nhà nghiên cứu, sự chán ghét của hắn đối với viện nghiên cứu đã làm cho oán thi bị mất đi thị lực. Hắn xấu hổ khi bị Nhà nghiên cứu đối xử như đồ vật, điều này đã làm cho oán thỉ mất đi thính giác. Ngoài ra, do Hạnh tò mò về những gì ở bên kia ống dẫn nên oán thi có một khả năng đặc biệt. (Vì Hạnh là suy diễn giả tương ứng của Oán thi nhà nghiên cứu nên được cung cấp trực tiếp bản phân tích nguồn gốc.)]



[Phương thức tấn công/năng lực đặc thù:?]



[Phương thức giải quyết:?] [Thông báo tiến độ: 50%] Quỷ vật này được xếp hạng thứ 4. Dư Hạnh không biết điều này dựa trên tiêu chuẩn nào, nhưng nhờ giấy thông báo ma quỷ lúc trước của hắn, rất nhiều thông tin đã được cung cấp trực tiếp cho hắn. Nhưng... Sự phần tích rõ ràng này nằm ngoài sự mong đợi của Dư Hạnh và có thể nói là rất chính xác.



Nếu những người khác có thể học được nguồn gốc từ bản phân tích bằng cách lấy đạo cụ tương ứng, điều đó đối với hắn có chút không ổn và hắn tin rằng bảy người còn lại cũng sẽ nghĩ như vậy.



Nếu muốn bảo vệ bí mật trong tay mình khỏi bị người khác phát hiện thì bạn phải có đạo cụ tương ứng cho riêng mình. Nếu như đạo cụ đó trong tay bạn vô dụng, điều này đồng nghĩa với việc cho dù bạn có được đạo cụ thì suy diễn giả cũng sẽ không gặp bất lợi gì trước thây ma.



Trước đây hắn từng nghĩ, nếu một người lấy đạo cụ truyền cho người khác thì chẳng phải cả hai người đầu thu thập được tin tức ma quỷ hay sao? Nếu một đội xuất hiện trong lâu đài cổ vào thời điểm này, họ có thể sử dụng điều này để ghi điểm.



Bây giờ hắn biết, tặng đạo cụ cho người khác cũng là một vấn đề cần sự can đảm, bởi vì những việc hắn đã làm hoặc những điều sâu thẳm trong lòng hắn không muốn nhắc tới sẽ hoàn toàn bị vạch trần trước mặt người khác, trong đó có rất nhiều điều mà ngay cả đồng đội thân thiết nhất cũng không được phép biết. Ý đồ của màn “Địa ngục của Alice” vẫn trần trụi và hiểm ác hơn bao giờ hết, đó là buộc những suy diễn giả phải đưa ra lựa chọn và phải trả giá cho những gì mình đã làm. Bằng cách này, mọi người đều phải đối mặt với những lựa chọn phức tạp.



Dư Hạnh kìm nén những suy nghĩ của mình và tiếp tục làm những gì hắn muốn làm. Hắn đi bộ với Dân Cờ Bạc thêm sáu hoặc bảy phút nữa, trong thời gian đó họ không gặp phải bất kỳ quỷ vật nào. Hắn ghi lại những con đường mình đi qua và vẽ trong đầu một bản đồ ba chiều dựa trên những cảnh tượng thỉnh thoảng hắn có thể nhìn thấy từ các tầng khác.



Bản đồ đã được thiết lập thành công với tầng ba là phần chính và các tầng khác là phần phụ.



Lúc này, Dân Cờ Bạc vỗ võ hắn: "Đang suy nghĩ cái gì vậy em trai, nhìn phía trước đi, có phòng tắm, cầu thang!"



Dư Hạnh nhướn mày và nhìn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận