Trò Chơi Suy Diễn

Chương 11: Da người

**Chương 11: Da người**
Cửa gỗ lúc đóng đóng mở mở thế nào cũng sẽ phát ra âm thanh có thể gọi là quỷ dị, nhất là ở nơi như căn phòng hoang này, tiếng kẽo kẹt càng thêm chói tai.
Ngu Hạnh đi theo sau lưng Vân cô nương, nhìn nàng đẩy cửa ra, một đoạn cổ tay trắng như tuyết trượt ra từ trong tay áo màu đỏ.
Cổ tay này thực sự quá tinh tế, mềm mại không xương, khiến người ta không nhìn thấy chút uy hiếp nào.
Bóng tối trong phòng bị ánh sáng ngoài sân xua tan đi một chút, ánh mắt Ngu Hạnh lập tức chuyển từ trên người Vân cô nương sang bức tường.
Đúng như cuốn nhật ký hắn tìm được đã nói, trong phòng Vân cô nương treo đầy đồ thêu.
Chỉ đọc chữ trong nhật ký vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được, bức tường đỏ rực ấy rốt cuộc có thể mang đến áp lực như thế nào cho người ta.
Có thể nhìn ra, chủ nhân của những bức thêu này có công lực thâm hậu, từng đường kim mũi chỉ đều mang sự linh động mà người thường khó lòng với tới, bất luận là thêu hoa, chim, cá, côn trùng hay là núi non sông ngòi, đều giống như 'thân lâm kỳ cảnh', sống động như thật.
Chỉ là những sợi tơ đỏ thẫm kia khiến cho mỗi tác phẩm đều mang một vẻ quỷ dị khó nói thành lời.
"Công tử, mời ngồi." Vân cô nương cười cười, ngồi xuống bên cạnh bàn trong phòng, đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho Ngu Hạnh một chén trà, thấy Ngu Hạnh đang đánh giá những bức thêu, nhân tiện nói, "Đây đều là ta làm lúc nhàm chán, công tử có thích không?"
"Đều rất thích, kỹ nghệ của cô nương thật tinh diệu, tại hạ nhìn mà than thở." Ngu Hạnh ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Vân cô nương, cũng dùng một giọng điệu nho nhã, "Chỉ là không biết tại sao đều là màu đỏ?"
"Ta chỉ là yêu màu đỏ mà thôi." Vân cô nương ngượng ngùng nhấp một ngụm trà, "Từ lúc sinh ra, ta liền thích loại màu sắc ấm áp lại diễm lệ này, nhất là sau khi vào căn phòng hoang này, bất luận ta thêu cái gì, người khác đều không có duyên nhìn thấy, ta liền thuận theo tính tình của mình."
"Đối với người ngoài có thể có chút khoa trương, nhưng... công tử hẳn là có thể hiểu được chứ? Ta gặp công tử một lần đã cảm thấy, công tử quả thực là người thuận theo tính tình."
Ngu Hạnh nhíu mày, thuận theo lời này nói tiếp: "Không ngờ cô nương lại thoải mái như vậy, ta nghe trong lời nói của ngươi, đối với việc người bên ngoài không thể thưởng thức đồ thêu của ngươi cũng có chút ý tiếc nuối, lúc trước vì sao lại ở lại nơi này?"
"Chính là vì thuận theo bản ý." Vân cô nương đáp, "Ta không thích trói buộc, càng không thích công thêu của bản thân bị người khác chỉ trỏ, yêu cầu ta thêu những thứ ta không thích, ngươi nhìn xem, ta như vậy nếu ở ngoại giới, chẳng qua cũng chỉ là tú nương do chủ nhà nuôi mà thôi, nên tự xưng là nô gia."
"Nếu như bị vị lão gia nào đó để mắt tới, lại phải đổi giọng thành thiếp thân."
"Nhưng những thứ này trong mắt ta, đều kém xa một chữ 'Ta'. Bởi vậy, ta lựa chọn ở lại nơi này, không có thế tục trói buộc, ngẫu nhiên còn có thể gặp phải người ở trọ giống như công tử, nói chuyện phiếm uống trà, không phải cũng rất hài lòng sao?"
Ngu Hạnh vỗ tay tán thưởng nàng: "Có lý. Không biết cô nương thích thêu nhất là vật gì?"
"Không phải vật phẩm. Ta thích thêu nhất chính là người." Nụ cười nơi khóe miệng Vân cô nương rõ ràng hơn một chút, chỉ là không biết vì sao, dáng vẻ và thần sắc của nàng luôn có một sự không hài hòa vi diệu.
"Người?" Ngu Hạnh nhìn quanh một vòng, "Tuy nói là thích nhất, nhưng ta ngược lại không nhìn thấy bất kỳ một bức nào thêu người..."
Vân cô nương che miệng: "Ta quen giấu những thứ mình thích đi rồi, nếu công tử tò mò, mời uống trà trước đã, ta dẫn ngươi đi xem."
Ngu Hạnh cúi đầu, quan sát chén trà trong tay.
Trà này cũng là màu đỏ.
Nước trà làm loãng đi sự nguy hiểm của màu sắc này, mang theo gợn sóng lưu động, phản chiếu ra vẻ mặt cân nhắc của Ngu Hạnh, trong trà tỏa ra một mùi tanh không thể xem nhẹ, rõ ràng không phải mùi thơm gì mê người, lại không hiểu sao kích thích vị giác.
Ngu Hạnh bưng trà uống một hơi cạn sạch, trong miệng quả nhiên tràn ngập hương vị rỉ sét gợn sóng, toàn thân tế bào vào khoảnh khắc này đều như chạm phải thứ gì đó mâu thuẫn, một trận run rẩy, dạ dày cuộn trào —— tóm lại là buồn nôn.
Dù vậy, hắn thế mà lại cảm thấy còn muốn uống thêm một chén nữa.
Trà này vấn đề rất lớn... nó thay đổi một cách vô tri vô giác tư duy của người uống trà, thường thì loại vật này khó ngăn cản nhất.
Nếu không phải ỷ vào lực lượng nguyền rủa của bản thân đủ mạnh mẽ, Ngu Hạnh khẳng định sẽ tìm cớ tránh việc uống trà.
"Ha ha, xem ra công tử hoàn toàn chính xác rất hiếu kỳ về ta." Ánh mắt Vân cô nương nhìn về phía Ngu Hạnh long lanh, "Mời đi theo ta."
Thứ nàng gọi là vật thêu giấu đi nằm ngay trong tủ ở trong phòng.
Cửa tủ vừa mở, bên trong tầng tầng lớp lớp bày ra hơn hai mươi tác phẩm đã hoàn thành, còn tinh xảo hơn cả những bức treo trên tường.
Vân cô nương cầm lấy bức thêu đặt ở trên cùng đưa cho Ngu Hạnh xem, đó là một chiếc quạt tròn của nữ hài, trên mặt quạt thêu một nữ nhân.
Nữ nhân kia thân hình yếu đuối, ngồi trên một tảng đá, đang gảy đàn.
Nhìn từ thần sắc giống như đúc kia, nữ tử trên mặt quạt và Vân cô nương lại giống nhau đến tám phần.
Đàn... Ngu Hạnh trong lòng có suy đoán, ngoài miệng hỏi: "Cô nương thêu chính mình? Ngươi còn biết gảy đàn sao?"
"Đây không phải ta, ta cũng không biết gảy đàn. Đây là... Ta nghe người ta nói tới, một vị cô nương chưa từng gặp mặt. Nàng số mệnh không tốt, trước khi lấy chồng bị cha mẹ chồng đuổi đi, bởi vì không cam lòng, nàng muốn đi gặp vị hôn phu, nửa đường thảm thương bị cha mẹ chồng sát hại diệt khẩu."
"Ta nghe được câu chuyện này, cảm thấy không đáng thay nàng, thế là liền thêu nàng lên mặt quạt này, để làm kỷ niệm." Vân cô nương cúi mặt xuống, dường như rất bi thương.
Ngu Hạnh đột nhiên hỏi: "Nàng ấy có phải họ Lý không?"
"..." Ngón tay Vân cô nương cứng đờ, ngước mắt lên, "Công tử chẳng lẽ quen biết nàng?"
"Không quen biết, chỉ là câu chuyện ngươi kể ta cũng có nghe qua, nhân vật chính trong chuyện chính là Lý cô nương, bên ngoài còn đồn rằng, vị hôn phu của nàng hoàn toàn không biết chuyện này, về sau đi tìm nàng, từ đó không còn tin tức." Ngu Hạnh khẽ cười một tiếng, "Chúng ta đang nói cùng một câu chuyện phải không?"
"...Đúng vậy." Vân cô nương cũng cười khẽ, "Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Đến xem bức này đi —— "
Nàng lại rút ra một chiếc áo khoác.
Bởi vì sợi tơ thêu là màu đỏ, chiếc áo khoác này liền dùng loại vải đỏ tươi nhạt hơn một chút để may, thoáng khẽ động, đường thêu liền tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh lên chút hồng quang.
Chỉ là nội dung bức thêu này có chút kỳ quái.
Lần đầu tiên Ngu Hạnh nhìn rõ hình thêu trên áo khoác, đã cảm thấy đầu óc hỗn loạn trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên thay đổi, gió đêm thổi nhẹ, hắn đang đứng trước một cái giếng nước.
Bên cạnh giếng có một người đang nằm sấp, là một thư sinh mặc y phục gấm vóc, hắn nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ, đầu cúi thấp, hai tay bấu chặt vào thành giếng bằng gạch đá, thân thể lại không kiềm chế được mà lao xuống giếng.
Điều quỷ dị chính là, bên cạnh hắn rõ ràng không có người nào.
"Bỏ qua cho ta đi! Đừng giết ta!"
"A —— ta thật sự không biết chuyện, bỏ qua cho ta đi, không phải ta bội tình bạc nghĩa, không phải ta sát nhân hại mệnh, ta thật sự cái gì cũng không biết!"
Ngu Hạnh đi lên phía trước, túm lấy người kia.
Chỉ dùng một chút sức lực, hắn liền nhấc người kia lên tay, lúc cầm lên mới biết, người kia nhẹ như tờ giấy, không có chút trọng lượng nào.
Hắn lật người này lại, nhờ ánh trăng thấy rõ khuôn mặt của người này.
—— Đây không phải người.
Đây chỉ là một tấm da người, máu đã bị rút sạch, chỉ còn lại xương cốt được bọc bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận