Trò Chơi Suy Diễn

Chương 412: Địa Ngục Alice - Thi Thể (2)

Nếu nếu đổi lại là một tuần trước, nếu cậu ta tham gia vào cuộc suy diễn thử cấp độ giằng co, cậu ta sẽ không bị động như vậy.



Nhưng bầy giờ...



Ngón tay của Mặt Trắng siết chặt lại, khi sắp đẩy cửa ra. Tuy nhiên, cửa vừa hé mở một khe hẹp, lại bị một lực lượng lớn đẩy ngược lại!



"Hi hi hi hi..."



Tiếng cười vang vọng khắp nơi trong tủ, Mặt Trắng run lên, kiệt sức ngồi bệt xuống. "Người khác không có mặt thì được, nhưng mày..."



Một luồng khí lạnh băng bao phủ lấy cậu ta, như thể có một bàn tay vô hình bịt kín miệng mũi cậu ta, khiến cậu ta không thể thở được.



"Mày không được đâu, không có mặt cũng phải chết! Mày phải chất!"



Soạt



Mặt nạ trên mặt Mặt Trắng bị một lực lượng vô hình lột xuống, đồng thời, cửa tủ bị bật mở một khe hở, ánh sáng rực rỡ từ phòng tắm lọt vào, chiếu lên một gương mặt còn kinh khủng hơn cả quỷ vật. Khuôn mặt này trắng bệch, giống như quỷ lột da, phần hàm dưới và cổ tạo thành một sự tương phản rõ rệt về màu sắc, nếu như từ cổ trở xuống là màu da bình thường, thì từ cổ trở lên là bộ dạng của một xác chết.



Đôi mắt cậu ta trợn to vì biến cố đột ngột, nhưng cũng vô ích, quanh mắt là những mũi khâu đỏ đen khâu kín mí mắt vào hốc mắt, chỉ chừa lại hai con ngươi đen kịt.



Dù vậy, đôi mắt cũng không hoàn toàn thoát khỏi sự tổn hại, nếu có một người học y đến gần nhìn kỹ, họ sẽ nhanh chóng nhận ra rằng đôi mắt này gần như bị mù.



Mặt Trắng phát ra một tiếng thở gấp trong cổ họng, dùng tay che ánh sáng đang chiếu vào, răng nghiến chặt, đến mức phát ra những tiếng va đập dồn dập.



Trên đầu cậu ta, một gương mặt từ trong mặt gỗ dần nổi lên, đôi mắt chất chứa đầy vẻ mỉa mai.



"Ôi trời, ai đã khiến mày thành ra thế này thế?"



Mặt Trắng: "..."



"Tại sao mày không nói gì?" Mặt Trắng: "..."



Cuối cùng cậu ta cũng mở miệng, dường như muốn biện minh điều gì đó.



_



Gương mặt từ trên đầu Mặt Trắng di chuyển xuống đối diện cậu ta, tò mò nhìn Mặt Trắng.



Chỉ thấy rằng, trong miệng Mặt Trắng, không hề có lưỡi! Mọi người đều nghĩ Mặt Trắng là một người kín tiếng, ít nói. Nhưng sự thật là, cậu ta có thật sự không thích nói chuyện không?



Không, chỉ đơn giản là cậu ta không thể nói được mà thôi! Khuôn mặt với những đường nét cực kỳ đơn giản của quỷ vật, lại hiện lên một biểu cảm phức tạp vô cùng. Dường như nó cũng ngẩn người ra, rồi bùng phát một tràng cười khoái trá, đầy vẻ hả hê: "Ha ha... Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Cuối cùng cũng đến lượt mày rồi! Là ai!? Là ai đã làm điều này!?"



Mặt Trắng ngậm chặt miệng, cảm giác nhục nhã, sợ hãi và tuyệt vọng đồng loạt xâm chiếm tâm trí cậu ta. Cậu ta nghĩ rằng mình không thể trốn thoát được nữa rồi. Bởi vì ngay cả tế phẩm, những thứ dùng để tấn công, phòng thủ, hay lột da người khác để khoác lên mình, đều đã bị người đó tước đoạt. Hiện tại, cậu ta hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình.



Thậm chí, nếu không phải cuộc suy diễn này buộc cậu ta phải tham gia, có lẽ giờ đây cậu ta vẫn đang ở trong bệnh viện tư nhân, chuẩn bị cho ca phẫu thuật.



Hoặc nói đúng hơn, nếu không phải một tuần trước cậu ta bị kẻ đáng sợ đó bắt đi, bị phá hủy toàn bộ khuôn mặt và các cơ quan trên đó, thì cậu ta đã không bị kéo dài đến gần thời hạn bắt buộc mà vẫn chưa tham gia cuộc suy diễn mới, dẫn đến việc phải bước vào trò chơi chết chóc này trong tình trạng không chút chuẩn bị nào. Tiếng cười phấn khích của quỷ vật vang lên như đang tấu lên bản nhạc nền cho cái chết của cậu ta. Mảnh da mặt từ trong gỗ thoát ra, phủ lên khuôn mặt của Mặt Trắng, rồi bắt đầu xé toạc hai bên. "Aaall"



Không còn lưỡi, Mặt Trắng chỉ có thể phát ra những âm thanh đơn điệu, toàn thần cậu ta co rúm lại, không thể chống đỡ cơn đau thấu xương.



Có lẽ, ngay từ ngày hôm đó của một tuần trước, cậu ta đã mất đi phần lớn khát vọng sống của mình.



Trước khi da thịt cùng não bộ bị xé nát, trong tâm trí Mặt Trắng hiện lên những lời mà kẻ đó đã nói với cậu ta.



"Mày có thích hoa nguyệt quế không? Tặng mày bông hoa này, hy vọng mày sẽ không vứt bỏ nó. Ý nghĩa của nó ư? Ha ha... Nó tượng trưng cho sự mê hoặc đấy, những tội ác mà mày đã bị lôi kéo vào, cuối cùng sẽ quay trở lại với chính mày. Còn hôm nay, tao chỉ giúp cho ngày đó đến sớm hơn một chút mà thôi."



"Mày cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất mày có thể giúp tao truyền đạt một thông điệp. Ừm... Nhân danh điều đó, tao sẽ để lại cho mày đôi tai nguyên vẹn."



Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí của cậu ta là những cánh hoa nguyệt quế tàn úa và một khóe miệng cười đầy ẩn ý.



Hai mươi phút sau. "Mẹ nó không thể tin được mà, cái thứ đó còn nhanh hơn cả ông đây! May mà nó chẳng có chút trí tuệ nào, không thì ông đây cũng chẳng dám chắc mình có về được an toàn hay không." Tăng Lai kiên trì giữ chặt chiếc khăn tắm quanh eo, thở hổn hển, ít nhất cũng giữ được chút thể diện trước "khán giả" của Hòe, không để gió lùa qua "trứng".
Bạn cần đăng nhập để bình luận