Trò Chơi Suy Diễn

Chương 415: Địa ngục của Alice - Hệ thốn...

Hòe hỏi: “Ai lấy đây?”



Cả ba người ở đây đầu không phải kiểu giết người cướp tế phẩm, nhưng mảnh vỡ đã dâng tới tận mồm thì bọn họ cũng sẽ không từ chối.



Cả đám cũng không thể nói “không được lấy đồ của người chết”, sau đó để mảnh vỡ ở luôn đây, chờ hệ thống thu về hoặc bị tuyến Sa Ngã mang đi,



Rất khó để có được tế phẩm, nếu gặp được thứ phù hợp, thậm chí còn có thể hình thành một năng lực đặc thù, ví dụ tiêu biểu như người giấy của Carlos và dao găm của Triệu Nhất Tửu.



Suy diễn nguy hiểm như vậy, dù là một món đồ cũng có thể tăng phần trăm sống sót của suy diễn giả lên, lúc này còn bỏ qua, vậy khác nào bị ngu.



Vấn đề là cả ba người bọn họ cũng phát hiện ra thứ này, giờ chia kiểu gì? Trong phòng tắm nhất thời lâm vào trầm mặc.



Một lúc sau, Tăng Lai liếc nhìn Dư Hạnh đang rút lui, đắn đo nói: “Hay là như vậy đi, nếu mọi người tin tôi, tôi lấy, xem rốt cuộc tại sao cậu ta lại chết nhanh như vậy, sau này tế phẩm phù hợp với ai thì cho người đó, nhưng mà phải đền bù bằng điểm tích lũy cho hai người còn lại, được không?” Đúng chuẩn kiểu phân chia trong trò chơi trực tuyến. Tăng Lại lại nói thêm một câu: “Tôi nhớ hình như Hòe rất thích thu thập tế phẩm, nhưng Hạnh vừa thăng cấp, chắc chắn tế phẩm không đủ nhiều, nếu có thể...”



Hòe gật đầu: “Có thể, ít nhất phải có ba bốn món tế phẩm trong tay thì mới đủ năng lực, mặc dù tôi thích thu thập tế phẩm, nhưng không đến mức đi cướp của người mới.”



Mọi người đều hiểu rõ con người của Hòe, anh ta rất thích thu thập các loại tế phẩm, đương nhiên hầu hết đầu không phải lấy từ mảnh vỡ mặt nạ của người khác, mà là kiếm được từ trung tâm giao dịch tế phẩm.



Có thể phát nhiều đoạn phim có giá trị như vậy, năng lực của Hòe là điều không thể nghi ngờ, điểm đặc biệt ở anh ta là thích kiếm mấy tế phẩm phụ trợ không quá quý hiếm đắt đỏ, phối hợp với tế phẩm chủ chốt của bản thân là mặt dây chuyền thanh xà để lên chiến lược đặc biệt, phối hợp để tế phẩm đạt hiệu quả tối ưu nhất.



Lượng tế phẩm dự trữ của anh ta rất lớn, đây cũng là lý do anh ta không dư điểm tích lũy để cường hóa cơ thể... Chắc có lẽ vì tự tin, mỗi suy diễn giả lại có một phong cách khác nhau, tuy rằng phong cách của anh ta hiếm thấy nhưng cũng không tính là quái đản.



Tóm lại một câu, Hòe không thiếu tế phẩm.



Cho dù anh ta giống chuột hamster, thích nhặt nhạnh cái này cái kia nhưng vẫn biết nặng nhẹ. Dư Hạnh nghe vậy thì trên mặt hiện lên ý cười.



Hắn bình thản lau vết máu dính trên ngón tay vào quân, không muốn vì một ấn ký hình hoa nguyệt quế mà mất bình tĩnh, mặc dù quả thật người kia khiến hắn rất đau đầu và luôn đứng đầu trong danh sách “không muốn thấy mặt” của hắn.



Nhưng mà nói thật, người kia cũng không tạo ra chút uy hiếp nào với hắn, dựa theo những lần tiếp xúc trước đó, đối phương có vẻ hơi điên nhưng vẫn biết chừng mực, không phải loại người hung ác tàn độc.



Lần suy diễn này vẫn chưa kết thúc, dù người kia muốn tìm hắn cũng là chuyện của sau này, bây giờ chuyện hắn cần quan tâm là phải tập trung.



Thiện ý của Tăng Lai và Hòe khiến hắn phải bất ngờ.



Hai người này nằm trong số ít những người mạnh hắn từng thấy nhưng lại sẵn sàng nhượng bộ kẻ “yếu”, trước đó Dư Hạnh chỉ gặp phải những kẻ lạnh lùng. hay tính toán, hắn còn tưởng tất cả suy diễn giả đều mang thái độ khinh khinh như nhau. Không ngờ... Xem ra số lượng suy diễn giả hắn gặp vẫn còn rất ít.



Thầm cảm thán một câu, tâm trạng của Dư Hạnh tốt lên, tự nhủ nhìn hai người này cũng vừa mắt, sau này nếu có cơ hội sẽ giúp đỡ bọn họ.



Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trong tiềm thức lại lóe lên một ý nghĩ, thật ra tất cả chỉ trong vòng có mấy giây, hắn đi đằng sau Hòe, nói: “Hay là theo cách của tôi, tế phẩm của tôi đủ rồi, không thiếu thốn như mấy người nghĩ đâu.”



Hắn đã có bốn tế phẩm, còn thiếu hai cái là có thể lấp đầy cột tế phẩm của mặt nạ nhân cách.



Mặc dù có người luôn hiển thị sai số liệu...



Thật sự muốn nói, hắn đã có đủ tế phẩm, công kích thì dùng “Giấc Mộng Nhiếp Thanh” là đủ, “con rối kỳ lạ” là một món tế phẩm vừa có tác dụng phòng ngự vừa có thể do thám, Dư Hạnh thường sử dụng nó làm công cụ phòng ngực, nó còn có khả năng ngăn cản công kích chí tử, so sánh thì tác dụng do thám của nó có hơi vô dụng. “Minh Chúc Lệ” thì dùng để ngụy trang, ngoài ra còn có thể công kích trong một phạm vi nhỏ.



Tạm thời hắn không thiếu thốn gì, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để điểm tích lũy lại cho chuyện quan trọng? Hơn nữa... Dư Hạnh liếc nhìn thi thể của Mặt Trắng, có cảm giác người này không có nhiều tế phẩm, cùng lắm là có một món thôi, không thì đã không chết dễ dàng như vậy.



Không thì nếu có được quỷ vật phù hợp với bản thân, dù không thể phản kháng thì vẫn chạy trốn được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận