Trò Chơi Suy Diễn

Chương 730: Ước Nguyện Xưa (10) - Diễn xuất (2)

Ông có khả năng kinh doanh xuất sắc, tư tưởng cũng cởi mở, là một người có tham vọng lớn, ông muốn làm cho công việc kinh doanh của gia đình ngày càng lớn mạnh hơn.



Chỉ là, sau khi gặp một linh nhân (*) thì ông bắt đầu trở nên kỳ lạ.



(*) Linh nhân: Được sử dụng để chỉ những nghệ sĩ nam đảm nhận vai nữ trong các loại hình hí kịch cổ truyền, ví dụ như Kinh kịch.



Dư Hạnh có thể nhìn ra được, vì mẹ hắn sức khỏe yếu nên mất sớm, trong chuyện tình cảm bố hắn lại có chút không đứng đắn.



Chỉ là trước đây, những nữ nhân tham tiền hay ngoại hình với ông Dư đều không thể bước vào cửa nhà họ Dư, bởi vì ông Dư hiểu rõ, đối với những người này chỉ là chơi đùa mà thôi, thật sự muốn ông vì phụ nữ mà trở nên mê muội, đó là điều không thể nào.



Nhưng một linh nhân có tướng mạo xinh đẹp và không phân biệt giới tính như vậy lại là một ngoại lệ. Dư Hạnh không ít lần nhận ra rằng bố hắn có tình cảm đặc biệt với linh nhân kia, mà người này chưa từng đáp lại ông, chỉ đáp ứng ở lại Phương phủ. Theo thời gian trôi qua, ông Dư vậy mà lại ngày càng coi trọng linh nhân đó hơn.



Từ lúc đầu chỉ là một linh nhân được mời về để nghe hát, sau này, thậm chí cả chuyện làm ăn ông cũng nhờ linh nhân đó tư vấn.



Lúc đó, Dư Hạnh coi linh nhân kia như anh em, sau một thời gian tiếp xúc với linh nhân đó, hắn cảm thấy hắn ta sẽ không bao giờ đồng ý với bố hắn.



Chuyện sau này, cứ như vậy mà xảy ra.



Sự thật đã chứng minh, ngay từ đầu linh nhân đó không hề nhắm vào ông Dư, mà là nhắm vào hắn, cuối cùng hắn ta đã đạt được phần lớn mục đích.



Phương phủ hiện tại cũng vậy. Ngay từ đầu, đại sư đã nhắm vào Phương thiếu gia và Lưu Tuyết. Với tư cách là người từng trải, Dư Hạnh nhìn thấy đại sư là cảm thấy không thoải mái.



Hắn đã đưa ra quyết định.



“Chúng ta tới rồi.” Xe kéo dừng ở phố tang lễ. Dư Hạnh xuống xe, tiến vào cửa hàng của Lưu Bính Tiên.



Mặt hàng bán chạy nhất trong cửa hàng là người giấy. Hôm nay hắn đến muộn, trong cửa hàng có vài khách hàng đang chọn mua người giấy, Lưu Bính Tiên đang cầm cái bàn tính, ông ta liếc mắt nhìn thấy hắn, trong mắt ông ta chợt sáng lên mừng rỡ.



"Đây không phải là Tiểu Cận sao!" Lưu Bính Tiên bước tới chào hỏi hắn, tỏ ra rất thân quen, lại nhìn ra phía sau hắn, ngạc nhiên hỏi: "Ơ, chỉ có mình ngươi tới thôi à?"



"Chỉ có ta, ta đến đây để gặp Tuyết Nhi." Dư Hạnh lặng lẽ không dấu vết mà lùi lại một bước, tránh được ý định nắm tay hắn của Lưu Bính Tiên.



"Hầy, người trẻ các ngươi mới không gặp nhau mấy ngày mà giống như xa nhau mấy năm vậy. Tình cảm thật tốt!" Lưu Bính Tiên cười, dừng lại một chút: “Cái đó, hôm nay ngươi chỉ đến thăm Tuyết Nhi thôi sao? Không có gì khác à?”



Lời ám chỉ rõ ràng như thế, chỉ còn thiếu mỗi câu: "Ngươi có mang tiền đến không." Dư Hạnh cười nói: "Xin lỗi, Lương ma ma nói, hai ngày nữa bà ấy sẽ trở về, cũng sẽ mang tiền về cho Tuyết Nhi."



Sắc mặt Lưu Bính Tiên thay đổi, lúc đầu trắng bệch, sau đó tối sầm lại.



“Bà ấy thật sự đã nói thế à?”



Dư Hạnh nói: "Đó hoàn toàn là sự thật."



Hắn bước vào trong: "Tuyết Nhi đang ở trong đó phải không? Ta sẽ tự đi tìm nàng ấy."



"Đợi đã!" Lưu Bính Tiên đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, sau đó do dự một lát, cuối cùng nói: "Ừm, ngươi có tiền không?"



“Sao vậy?” Dư Hạnh biết rõ ông ta muốn nói cái gì, nhưng vẫn giả vờ không hiểu.



Lưu Bính Tiên thở dài, chán nản lắc đầu, kéo hắn đi đến một chỗ cách xa khách hàng trong cửa hàng: “Cho ta mượn một ít, tháng này buôn bán ế ẩm, ta còn phải nuôi Tuyết Nhi. Ngươi dù sao cũng sẽ cưới Tuyết Nhi, số tiền ngươi nhận từ Phương phủ rất nhiều, giúp đỡ hai bố con chúng ta một chút."



"A?" Dư Hạnh mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lương ma ma mỗi tháng đều đưa tiền cho Tuyết Nhi, nàng còn cần ông phải nuôi nữa sao?"



“Tiền của nó là tiền của nó, để dành làm của hồi môn cho nó, ta là bố của nó, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày chẳng phải do ta gánh vác hay sao?” Lưu Bính Tiên xua tay, nói: “Tiền hồi môn của con bé ta không dám động vào, chẳng phải ta thà đi mượn tiền của ngươi cũng không muốn Tuyết Nhi phải lo lắng sao! Ngươi đừng nói cho con bé biết chuyện làm ăn tháng này của ta…”



“Bởi vì tháng này tiền của Lương ma ma đến muộn, cho nên ông không có tiền đánh bạc nữa chứ gì.” Dư Hạnh gỡ từng ngón tay của Lưu Bính Tiên đang nắm cánh tay hắn ra, cười lạnh.



Hắn nhìn sắc mặt của Lưu Bính Tiên trở nên hoảng hốt, rồi giống như đã chạm vào một thứ bẩn thỉu, hắn phủi phủi bụi khỏi chỗ quần áo vừa bị Lưu Băng Tiên chạm qua, lạnh nhạt nói: “Hay là nói, ông nợ tiền người ta nhiều đến mức, chỉ cần Lương ma ma đưa tiền chậm một ngày, ông liền phải chịu đựng sự đe dọa của chủ nợ thêm một ngày?"



"Lương ma ma mỗi tháng đều dặn Tuyết Nhi không được đưa tiền cho ông. Nhưng thật ra, ngay sau khi bà ấy rời đi, ông sẽ đến chỗ Tuyết Nhi cướp tiền. Tuyết Nhi vì không muốn để Lương ma ma phải lo lắng, nên chưa bao giờ nói ra, nhưng ông thật sự nghĩ rằng ta dễ bị lừa như vậy sao?" Dư Hạnh lạnh lùng liếc Lưu Bính Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận