Trò Chơi Suy Diễn

Chương 286: Tội nghiệp hắn (1)

Trong màn sương mù xanh, không biết từ lúc nào khung cảnh xung quanh đã có những thay đổi nhỏ, sau khi quỷ Nhiếp Thanh hỏi xong, sự thay đổi này đã được hoàn thiện. Có thể thấy không gian nơi hai người và ba quỷ đang đứng không còn là nhà vệ sinh mà đã biến thành một ngôi nhà tre có chút trang nhã.



Sương mù còn chưa tan, bao phủ vạn vật trong sương mù, nhưng vì không biết rốt cuộc trong sương mù có gì nên càng làm người ta lo lắng hơn. Dư Hạnh nhướng mày, nhìn chung quanh một lượt, rất thoải mái ngồi xuống chiếc ghế tre phía sau: “Anh đã nói chưa tìm ra biện pháp giết tôi còn gì, vậy tôi việc gì phải sợ.” Quỷ Nhiếp Thanh mỉm cười nói: "Đúng lắm."



Hắn ta vẫy tay, cặp song sinh áo đỏ bay lơ lửng trong máu, và trước khi máu nhỏ xuống từ áo đỏ nhuộm đỏ sàn nhà tre, nó đã bị một sức mạnh vô hình làm bốc hơi vào không trung..



"Tôi muốn biết, từ khi nào mà cậu biết được danh tính thực sự của tôi?" Quỷ Nhiếp Thanh ngồi trên một chiếc ghế tre khác, dường như rất thích trò chuyện.



Triệu Nhất Tửu nhắm mắt làm ngơ với chiếc ghế tre bên cạnh, lạnh lùng đứng đó, sau khi nghe câu hỏi này thì lặng lẽ vếnh tai lên nghe.



Dư Hạnh không trả lời ngay mà chỉ chạm vào cái lỗ đẫm máu trên đầu và thở dài. Luôn là như vậy, sớm muộn gì tình trạng thiếu máu của hắn cũng sẽ trở nặng hơn. Sau khi xác nhận bên ngoài lỗ máu gần như đã khép lại, nhưng bên trong vẫn đang tăng trưởng để bù đắp chỗ thiếu hụt nên cơn đau vẫn tiếp tục, hắn nói: “Thật ra chỉ là trực giác thôi. Có một số chỉ tiết khiến tôi nghi ngờ anh, nhưng cho đến khi anh thành công dẫn cặp song sinh đến thì tôi mới chắc chắn."



Quỷ Nhiếp Thanh "ồ" lên thành tiếng.



"Chính anh là người cố tình tiết lộ bí mật. Lúc đầu anh đã khiến tôi phát hiện ra anh bằng cách làm những việc ngu ngốc chỉ cách một cách cửa phòng. Sau đó, anh tỏ ra rất hiểu rõ về ông chủ quỷ Nhiếp Thanh mà các quỷ khác nói là hiếm khi xuất hiện trong quán rượu, thậm chí còn tính toán thời gian, lợi dụng sự náo động bên ngoài để trốn thoát vào thời điểm quan trọng. Dù lúc đầu hành động rất ngu ngốc nhưng anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bịa ra một lý do và mang áo màu đỏ đến đây, hành động trước sau rất mâu thuẫn." Dư Hạnh phát hiện một chiếc bàn vuông trước mặt, trên bàn không hiểu sao xuất hiện một tách trà nóng, hơi nóng quấn lấy làn sương xanh cuồn cuộn.



“Cảm ơn.” Hắn cầm tách trà lên, thổi lên rồi nhấp một ngụm. Dòng nước ấm chạy thẳng vào bụng, đè nén hơi thở nguyên rủa lạnh lẽo của hắn xuống: “Anh sắp xếp những chuyện đó, mục đích là gì... Không phải chỉ để khiến tôi nảy sinh nghi ngờ sao? Buổi biểu diễn sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có khán giả. Tôi là khán giả của anh và tôi cần đưa ra phản ứng. Và điều anh mong đợi là phản ứng của tôi khi biết anh là quỷ Nhiếp Thanh? Thay vì nói anh tò mò bằng cách nào mà tôi có thể biết được danh tính của anh, anh tò mò bước nào trong thiết kế của anh giúp tôi có thể nhìn ra được sơ hở."



"Vì thái độ của anh quá đáng ngờ. Tôi bắt đầu nghi ngờ anh ngay khi nhận thấy lượng thông tin không khớp với thông tin của quỷ mặt buồn áo xám. Tôi rất tự tin vào trực giác của mình, nhưng để xác nhận, tôi vẫn dùng cặp song sinh để kiểm tra và kết quả đúng như tôi mong đợi. " "Được, tốt lắm!" Quỷ Nhiếp Thanh vui vẻ vỗ tay: "Tôi nhận ra cậu có thể theo kịp suy nghĩ của tôi, thật hiếm thấy đấy ~"



Dư Hạnh mỉm cười.



Đó là sự thật, suy cho cùng thì hai chúng ta vẫn có điểm chung - sống lâu đến nhàm chán.



Quỷ Nhiếp Thanh lại hỏi: “Nếu tôi không mang cặp song sinh đến thì sao?”



“Điều này có nghĩa là lời nói của anh bị họ nghi ngờ. Hoặc là anh không đủ thông minh, thực chất là quỷ mặt buồn bình thường. Vậy thì có khả năng cao anh sẽ bị chúng giết vì thấy khó chịu, đúng lúc hoàn thành những gì tôi chưa hoàn thành, vậy thì tốt biết bao? Hoặc, anh cố tình làm như vậy. Anh là quỷ Nhiếp Thanh, anh thực sự không thể chết trong tay của bọn họ, cho nên khi anh bắt đầu làm gì đó, nhất định tôi có thể phát hiện ra điều bất thường.”



Điều này có nghĩa là dù kết quả thế nào thì hắn cũng sẽ là người được lời.



Chén trà nhỏ của Dư Hạnh nhanh chóng chạm tới đáy, hắn cũng không xấu hổ mà đòi thêm một chén nữa mà chỉ đặt chén xuống.



Đúng là quỷ Nhiếp Thanh thích để lại manh mối cho vui, hắn ta thích chạy qua lại giữa việc giúp đỡ và thao túng người khác xoay vòng vòng, Dư Hạnh không phải người sẽ chịu thiệt thòi.



"Tốt lắm, rất tốt!" Quỷ Nhiếp Thanh càng lúc càng vui vẻ, hắn ta chỉ vào cặp song sinh áo đỏ đang treo trên không: "Cậu đúng là tri kỷ của tôi. Đã như vậy, tôi sẽ không vòng vo với cậu nữa. Nếu các cậu muốn giết chúng thì tôi sẽ không có ý kiến gì. Tôi không quan tâm đến danh tiếng của quán rượu chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận