Trò Chơi Suy Diễn

Chương 674: Mộng Yểm (23) - An Miên (1)

Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nhìn họ vội vã chạy ra ngoài, thờ ơ nói thêm: “Trước bữa tối không được về đây lười biếng nữa."



Người hầu liên tục vâng dạ, nấp tấp rời đi.



Lúc này Triệu Nhất Tửu mới nới lỏng tay khỏi cây kiếm Chỉ Sát đang nắm chặt, hắn ta đến gần cửa sổ đang mở, nhỏ giọng gọi: “Vào đi.”



Không có tiếng trả lời của Chu Tuyết.



Trong lòng Triệu Nhất Tửu dâng lên một dự cảm không lành, hắn ta thò đầu ra ngoài nhìn.



Bên ngoài cửa sổ, trống không.



Người đâu mất rồi!



Tim Triệu Nhất Tửu như lỡ nhịp một nhịp, nhưng trên mặt lại không hề thể hiện vẻ bối rôi đang không ngừng sinh sôi trong lòng.



Hắn ta vừa vào đây chưa đầy một phút, Chu Tuyết có thể đi đâu được? Cô ấy trông không giống kiểu người có đủ can đảm bỏ mặc người giúp đỡ mà chạy lung tung, hơn nữa nếu bị bọn người hầu vô diện bắt được, chắc chắn cô ấy sẽ kêu lên chứ.



So với việc Chu Tuyết không nghe lời hắn ta mà tự ý rời đi, hoặc bị người hầu bắt gặp, Triệu Nhất Tửu nghiêng về khả năng Chu Tuyết bị ai đó bịt miệng kéo đi hơn.



Có thể là Linh Nhân, hoặc cũng có thể là Dư Hạnh và Triệu Nho Nho?



Nếu là trường hợp trước, e rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nhiều.



Triệu Nhất Tửu quả quyết, lập tức định đóng cửa sổ lại, nhưng cửa vừa đóng được một nửa, đã bị một lực đẩy ngược lại ngăn cản.



Hắn ta như bị điện giật, thu tay về rồi nắm lấy thanh kiếm Chỉ Sát, ngước mắt lên, chỉ thấy một vật lớn từ ngoài cửa sổ bị ném vào, không ngừng phóng to trong con ngươi của hắn ta.



Hắn ta nghiêng người né tránh sang bên theo phản xạ.



“Á!” Vật kia không ngoài dự đoán rơi xuống đất, kêu lên một tiếng, rồi tự mình ngóc đầu dậy, xoa xoa mông đau, ngẩng đầu lên.



Là Chu Tuyết.



Cô ấy bò dậy, vừa nhìn thấy Triệu Nhất Tửu thì lập tức xách vạt áo đỏ trốn ra sau lưng hắn ta.



“Anh Tân Lang ơi, có người đến đây này!” Chu Tuyết ấm ức núp sau lưng Triệu Nhất Tửu, trong lòng tràn ngập nổi sợ hãi.



Cô ấy đã nói rồi, tên Phương Hạnh đó có vấn đề, giờ thì hắn đã xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy rồi!



Vừa rồi cô ấy đang ngồi xổm dưới cửa sổ, bỗng nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, gương mặt đẹp trai chỉ thấy khi làm việc mới thấy, bỗng xuất hiện trước mắt cô ấy.



Biểu cảm u ám, không khác gì Quỷ Tân Lang, nhưng cô ấy đã từng suy đoán rồi, Phương phủ, Phương Hạnh, liệu kẻ điên đó có phải là Phương Hạnh có tính cách kỳ quái hay không?



Ban đầu chỉ là liên tưởng vô căn cứ của cô ấy, không ngờ bây giờ, người này trực tiếp xâm nhập giấc mơ, tìm đến cô ấy với khuôn mặt thật không đeo mặt nạ!



Đáng sợ quá, hu hu hu…



Chu Tuyết hoàn toàn không để ý đến trang phục hiện đại mà Dư Hạnh mặc trên người, còn tưởng rằng kẻ điên tháo mặt nạ đến giết cô ấy, định la lớn cầu cứu để hấp dẫn Quỷ Tân Lang trong phòng đến cứu mình.



“Suỵt...” Dư Hạnh nhanh mắt bịt miệng Chu Tuyết, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ấy, ai ngờ cô ấy càng giãy giụa dữ dội hơn, Triệu Nho Nho thò đầu ra từ sau lưng Dư Hạnh, dùng cằm chỉ chỉ vào cửa sổ.



Hai người này thấy Chu Tuyết không chịu phối hợp, quyết định trực tiếp ném cô ấy vào trong.



Cứ thế, Triệu Nhất Tửu suýt bị đối tượng cần bảo vệ trong nhiệm vụ yêu cầu đập trúng.



“Nếu không bịt miệng cô ấy lại, thì cô ấy sẽ làm ầm lên khiến bọn người hầu vô vô diện kéo đến hết, tôi chẳng muốn thấy cảnh đó chút nào.” Bên ngoài truyền đến tiếng thì thầm nhỏ, cơ thể căng thẳng của Triệu Nhất Tửu khẽ thả lỏng, hắn ta nhận ra đây là giọng của Triệu Nho Nho.



Giây sau, hai tay của Triệu Nho Nho bám lên khung cửa sổ, dường như mượn lực từ đâu đó, lật một cái đã nhảy vào trong.



Cô ấy linh hoạt hơn Chu Tuyết rất nhiều, hiển nhiên, trang phục hiện đại mang lại cho cô ấy rất nhiều sự tiện lợi, còn Chu Tuyết với bộ váy đỏ, ngay cả đi lại cũng đầy khó khăn.



“Đừng lại đây…” Chu Tuyết nhìn thấy người hàng xóm Liễu Nho Nho của mình, nhớ lại chuyện cô ấy từng bị thứ gì đó không rõ ràng đuổi theo trên cầu thang vào tối hôm trước, mọi chuyện dường như nối liền với nhau.



Hóa ra Liễu Nho Nho cũng là một bọn với kẻ điên này, trời ơi, cô ấy còn ăn đồ ăn Liễu Nho Nho nấu, còn trò chuyện với cô ấy về việc gần đây mình gặp ma, hơn nữa còn cùng cô ấy đi thăm mộ bà nội nữa!



“Chu Tuyết, nói chuyện một chút, liệu có thể đừng nhìn thấy bọn tôi lại như thấy ma hay không ... Ôi trời!”



Triệu Nho Nho vốn biết Triệu Nhất Tửu đang ở trong phòng, từ xa đã thấy hai bóng dáng màu đỏ của Triệu Nhất Tửu và Chu Tuyết, nên quyết định lại gần hội ngộ.



Kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt Triệu Nhất Tửu, lời đang nói nửa chừng của cô ấy lập tức biến thành một tiếng thét kinh hãi.



Thét xong, Triệu Nho Nho mới phản ứng lại, vội vàng bịt chặt miệng mình.



Chu Tuyết không kêu thành công, ngược lại cô ấy lại kêu trước, nhưng đây là chuyện gì vậy chứ ...



Cô ấy ngạc nhiên bất định nhìn vào mặt Triệu Nhất Tửu, giọng nói pha chút run rẩy: “Anh bị sao vậy? Sao lại bị thương nặng như thế!?”



“Cạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận