Trò Chơi Suy Diễn

Chương 147: Ảo giác chết người (1)

Dư Hạnh ngủ rất sâu nhưng lại không yên ổn.



Hình như hắn đang nằm mơ. Giấc mơ ngắn đó đôi khi là sóng biển đập vào thẳng vào hắn khiến hắn không thể thở nổi. Đôi khi lại biến thành từng mảnh thủy tinh sắc bén, sắc nhọn đâm thẳng về phía hắn khiến cơ thể hắn đầy rẫy những vết thương.



Giấc mơ quá phi lý, quá hỗn độn, Dư Hạnh cũng không nhớ rõ đã mơ thấy điều gì, chỉ lờ mờ thấy được chính mình đang ôm lấy thi thể của một cô bé đã không còn hơi thở. Dù hắn có nỗ lực hết sức thì cô bé vẫn không thể mở mắt, không còn sự sống.



Cô bé nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay của hắn. Ngay sau đó, một ngọn lửa bao trùm lấy tầm nhìn của hắn. Ngực hắn bị lửa đốt đến phát nóng, cực kỳ khó chịu.



Chờ đã, ngọn lửa này dường như không đến từ giấc mơ... Tại một khoảnh khắc nào đó, Dư Hạnh tỉnh lại.



Bên dưới thân thể là cảm giác mỏng manh của chăn. Bên tai vọng lại tiếng xào xạc như có một người đang đứng bên cạnh hắn, quần áo ma xát ở trên thảm.



Hắn bừng tỉnh. Bùa ác niệm ở ngực hắn nóng ran khiến Dư Hạnh hoảng sợ. Nó là người đã đánh thức hắn.



Trong im lặng, ngoài hơi thở của chính mình còn có một hơi thở khác ngay bên tai. Dư Hạnh mở mắt. Hắn chỉ thấy một con dao đang treo chính giữa trên đầu hắn. Susan ngồi quỳ trên mặt đất. Trên khuôn mặt của cô bé không chút cảm xúc, hai tay giơ cao.



Thấy Dư Hạnh đột nhiên tỉnh dậy, khuôn mặt của Susan tràn ngập sự lạnh lùng. Trong ánh mắt của cô bé phản chiếu sự tàn nhẫn rồi hung hăng cầm con dao đâm xuống.



Khoảng cách này không thể tránh được.



Dư Hạnh cũng không nghĩ đến việc trốn tránh. Nếu hắn dám lăn sang một bên để tránh thì chỉ sợ rằng đầu hắn sẽ bị chặt ra làm đôi ngay lập tức.



Vì vậy Dư Hạnh chỉ giơ tay lên, nắm chặt cổ tay của Susan khiến lưỡi dao chỉ cách mũi hắn hai centimet. Cổ tay Susan hạ mạnh xuống nhưng lưỡi dao vẫn không nhúc nhích. Dư Hạnh từ từ ngồi dậy.



"Em đang làm gì đấy?" Dư Hạnh lấy một tấm bùa màu vàng đã cháy một nửa từ ngực ra. Ngọn lửa trong suốt đang đốt cháy tấm bùa này nhưng nó lại không đốt cháy lên da thịt của hắn mà chỉ mang lại cảm giác nóng rát. Đôi mắt phượng của Dư Hạnh nheo lại. Từ con mắt lộ ra khí chất cường thế. Hắn nắm lấy chặt cổ tay lạnh lẽo, yếu đuối của Susan khiến cô bé muốn thoát khỏi nhưng sức lực của Dư Hạnh quá lớn. "Tại sao anh lại tỉnh dậy?" Khuôn mặt Susan dần trở nên hung ác. Cô bé cảm thấy rất tiếc nuối "Nếu như anh cứ thế chìm vào giấc mộng thì anh sẽ không phải chứng kiến những chuyện máu me tàn bạo! Tôi đã cố gắng giúp cho anh mãi mãi chìm sâu vào giấc mộng. Điều đó không tốt sao? Tại sao anh lại tỉnh dậy?"



Cô bé càng nói càng tăng âm lượng. Dư Hạnh cảm thấy Susan quá mức ồn ào nên hắn liền che miệng cô bé lại. Đồng thời lấy con dao và chĩa về phía cổ của cô bé: "Em im lặng một chút đi. Nếu không tôi cũng sẽ đưa em chìm sâu vào mộng đẹp vĩnh hằng." Dư Hạnh cúi xuống gần tai Susan, giọng nói trầm thấp vang lên tựa như Thần Chết: "Hoặc là ác mộng."



Susan mở to đôi mắt, hai dòng huyết lệ chảy ra. Dư Hạnh sửng sốt, cảm thấy có thứ gì đó đang di chuyển trong lòng bàn tay của mình. Hắn rút tay lại. Ngay lập tức, miệng của Susan mở to ra. Bên trong miệng của cô bé là máu thịt be bét, mơ hồ có một thứ gì đó đang mọc lên từ bên trong.



Rõ ràng dù Susan là người sống nhưng cô bé không còn là người bình thường nữa. Đột nhiên cô bé phun ra một thứ gì đó từ trong miệng.



Đó là một vũng chất lỏng màu đen. Dư Hạnh nhanh chóng lùi lại nên trên người hắn không bị dính chất lỏng. "Xin lỗi. Tôi đã ăn quá no nên không kiềm chế được." Susan lau môi, nhìn chất lỏng trên sàn: "Thật là lãng phí thức ăn mà..."



Đây là thứ gì vậy?



Dư Hạnh nheo mắt lại, muốn xem xem Susan còn định làm gì tiếp theo. Tuy nhiên, Susan chỉ nhìn vào con dao vốn dĩ lúc đầu thuộc về cô bé nhưng giờ đây đang được Dư Hạnh nắm trong tay rồi hỏi: "Anh cầm con dao của tôi làm gì vậy?"



"Anh định làm gì?"



"Anh muốn giết Susan sao?" "Anh Roy muốn giết chết Susan phải không?"



Dư Hạnh im lặng. Susan lại tự tiến lại gần.



"Anh Roy là thám tử tài ba. Thật là giỏi nha." "Tuy nhiên, anh Roy sắp trở thành một kẻ giết người, trở thành kẻ giết người mà mọi người đầu sợ hãi và ghê



tởm !"



Cô bé đi tới, quỳ xuống, huyết lệ trào ra càng nhiều.



Susan đưa cổ lại gần lưỡi dao rồi nói: "Hãy giết Susan điI Anh muốn giết chất Susan mà."



Trong khi nói, cô bé tiến thêm một chút khiến lưỡi dao để lại một vết cắt nhỏ trên cổ của cô bé.



Dư Hạnh hiểu ra rồi. Hắn đã phán đoán sai về gia đình này rồi. Susan và ông Brown không phải là quỷ nhưng bọn họ cũng không phải là con người.



Xưng hô phù hợp nhất đối với bọn họ có lẽ là... Quái vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận