Trò Chơi Suy Diễn

Chương 44: Cần mẫn khổ nhọc đào đất người

Chương 44: Người đào đất cần mẫn khổ nhọc
Có đau hay không cũng không quan trọng, Ngu Hạnh lại nhích người về phía sau.
Viên đạn của Hàn Ngạn có bám theo lực lượng lệ quỷ, sau khi hấp thụ vào bắp chân, cả mảng da nơi đó đều chuyển sang màu xanh đen, từ chỗ vết đạn truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt, phảng phất cơ thể hắn đang bị bàn tay quỷ cưỡng ép xé mở.
Băng giá, khó mà khống chế, bắp chân dường như không còn thuộc về hắn, máu huyết toàn thân hắn đều bị loại khí tức đến từ quỷ vật này áp chế, dường như nếu không làm gì đó, quỷ khí âm trầm từ miệng vết thương sẽ lan ra toàn thân, biến hắn thành một bộ thi thể lạnh băng.
Có thể tưởng tượng được, dù chỉ là một viên đạn, đối với Suy Diễn giả mà nói, cũng là đủ để chí mạng, đây chính là nội tình của cấp Tuyệt Vọng.
Khẩu súng ngắn linh dị này vốn dĩ uy lực tuyệt đối không lớn như thế, mà là theo Hàn Ngạn tấn thăng cấp Tuyệt Vọng, tất cả tế phẩm của hắn đều theo sự tăng cường nhân cách mặt nạ mà thăng lên một bậc.
Ngu Hạnh có chút kích động, hắn muốn biết chờ chính mình tấn cấp Ai Điếu cấp, Nhiếp Thanh Mộng Cảnh, Hoa Hồng Mặt Nạ, cùng với con rối Không Thích Hợp đã nằm im từ lâu trong mặt nạ, còn có Minh Chúc Lệ, đều sẽ có thay đổi gì.
Chỉ là hiện tại...
Viên đạn này chỉ hung hăng ở bắp chân hắn vài giây, liền bị hắn chế ngự.
Khí tức quỷ vật đến từ viên đạn bị một loại lực lượng khác càng thêm cổ xưa và cường hãn đuổi ra ngoài, hóa thành một làn khói không nhìn thấy, theo miệng vết thương xông ra.
Ngu Hạnh không rời khỏi ống kính, miệng vết thương liền sắp khép lại.
Loại quỷ vật phổ thông không có gì đặc sắc này, nếu như Hàn Ngạn không cố ý thêm khí tức cấp Tuyệt Vọng vào viên đạn, thì khi chống lại lực lượng nguyền rủa trong cơ thể Ngu Hạnh, cũng giống như `đất đá vào biển`, một gợn sóng cũng sẽ không có.
Dù cho hiệu quả của Lồng Giam vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tốc độ khép lại vết thương của hắn chậm hơn trước không ít, nhưng mà, để hồi phục vết thương do đạn bắn vẫn như cũ không cần đến năm phút.
Cơ thể hắn sẽ ngọ nguậy để đẩy viên đạn ra ngoài, sau đó dựa theo hình dạng vốn có mà mọc lại, gân mạch nối liền, rồi phủ lên một lớp da.
Chuyện này ngay cả Hàn Ngạn cũng không biết, nếu không phải vừa rồi Hàn Ngạn ra tay rất nhanh, lúc hắn sờ vào miệng vết thương, chỉ sợ đã không còn lỗ đạn đó nữa.
"Thật ra cũng ổn mà, nếu ngươi thích, có thể đâm thêm vài nhát nữa." Rời khỏi ống kính, Ngu Hạnh bắt đầu gây rối.
"Đừng để lần sau đau hơn, bây giờ có thể làm ta đau hơn mà! `Qua cái thôn này, nhưng là không còn cái kia cửa hàng` đâu, lần sau ngươi sẽ không đâm được nữa đâu!"
". . ." Hàn Ngạn cảm thấy, nếu nói chính hắn là kẻ điên, thì Ngu Hạnh chính là một tên bệnh tâm thần.
Còn là loại bệnh tâm thần mà dù có nói đạo lý thế nào, chọc giận ra sao cũng đều giả ngu, giả vờ không hiểu.
"Được, tạm thời coi như ngươi thắng, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi, tự tay giết đồng đội ngươi rồi tặng cho ngươi." Hắn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ Ngu Hạnh nữa, việc giết Triệu Mưu đã bị cản trở, Triệu Mưu ranh ma như vậy, nếu không đuổi theo ngay lập tức, e là hắn sớm đã chạy đi đâu mất rồi, truy tìm cũng phiền phức, chi bằng tìm cơ hội trực tiếp giết Sa Phù Lệ.
Hàn Ngạn nhìn Ngu Hạnh chằm chằm, yên lặng khoảng mười mấy giây không nói gì, uy áp tự nhiên tỏa ra từ người hắn khiến Ngu Hạnh cũng không nhịn được nhíu mày.
Hắn có thể cảm giác được xung quanh dường như bị một vài bóng quỷ giam cầm lại, đương nhiên đây chỉ là ảo giác, là một loại ảo giác mà đại não tự động hình thành khi đối mặt với áp lực tinh thần cường độ cao.
Thật tốt, đây chính là cấp Tuyệt Vọng, ta cũng muốn trở thành cấp Tuyệt Vọng ~
Giờ khắc này, Ngu Hạnh càng có hứng thú hơn đối với loại lực lượng cấp độ cao kia.
Hệ thống nếu biết được suy nghĩ của Ngu Hạnh, nếu nó có thực thể thì chắc có thể khóc rống lên.
"Ngươi rất thú vị, đáng tiếc ngươi lại chọn đối địch với Đan Lăng Kính." Hàn Ngạn nhẹ nhàng tổng kết một câu, sau đó bước chân, đi lướt qua người Ngu Hạnh.
Ngu Hạnh vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất, không ngăn cản hắn, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Hắn cũng không phải rảnh rỗi đến mức `nhức cả trứng`, không có chuyện gì làm lại dùng Triệu Mưu làm mồi nhử mà kết quả chẳng được gì.
Nếu thật sự là như vậy, hắn đúng là quá `đồ ăn`.
Thân ảnh Hàn Ngạn đã dần đi xa trong bóng đêm, nhưng trong đầu Ngu Hạnh, hắn vẫn có thể cảm nhận chính xác vị trí của Hàn Ngạn.
Truy tung bằng khí tức.
Lúc đâm bị thương ngực Hàn Ngạn, hắn đã thuận thế thả một luồng khí tức nguyền rủa theo mũi dao găm vào.
Phương pháp này Ngu Hạnh đã dùng rất nhiều lần, lần đầu tiên là sử dụng trên người Lăng Hằng, để theo dõi xem sau khi kết thúc bản đầu tiên của Vườn Cổ Tích Alice, trong một khoảng thời gian, Lăng Hằng đã tiếp xúc với những ai để hồi sinh bạn gái mình.
Chính nhờ truy tung bằng khí tức nguyền rủa, hắn mới có thể lần theo Lăng Hằng đến thành phố Phù Hoa, phát hiện hung thủ của vụ án cắt cổ đêm mưa là Hàn Tâm Di, rồi đến hiện tại, gặp được cha ruột của Hàn Tâm Di là Hàn Ngạn.
Mà tại quán bar của Nhiếp Thanh, hắn cũng đã từng trực tiếp dùng lực lượng nguyền rủa công kích con quỷ áo đỏ trong quán rượu.
Bởi vậy có thể thấy, lực lượng nguyền rủa ngoài việc nguyền rủa chính hắn ra, cũng có thể nguyền rủa người khác —— Ngu Hạnh thầm nghĩ một cách thoải mái.
Bản thân lực lượng nguyền rủa rất mạnh mẽ, đặt lên người cấp Tuyệt Vọng cũng đủ khiến người đó không nhận ra, hắn còn cố ý chọn vị trí dễ thấy trên ngực Hàn Ngạn, điều này ngược lại có thể khiến Hàn Ngạn bớt đi một ít cảnh giác.
Chỉ là cấp độ hiện tại của hắn vẫn bị Hàn Ngạn áp chế, chờ vị trí của Hàn Ngạn cách hắn càng lúc càng xa, cảm giác của hắn về Hàn Ngạn cũng sẽ càng lúc càng mơ hồ, nhưng như vậy là đủ rồi.
"Keng."
Viên đạn làm từ kim loại không rõ tên, bị đẩy ra khỏi bắp chân hắn, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngu Hạnh vỗ vỗ quần áo đứng dậy, nhặt viên đạn lên, cất vào túi, thong thả liếc nhìn sang bên cạnh.
"Triệu Mưu, chiêu này của ngươi rất lợi hại nha." Hắn nói vọng vào bóng tối sâu thẳm, "Ngươi thật đúng là minh chứng sống cho câu nói `chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất`."
Trong bóng tối, truyền đến tiếng gõ trầm đục.
Một giây sau, lại thêm một tiếng.
Kèm theo tiếng gõ là tiếng bước chân tạo ra từ ma sát giữa dép lê và sàn nhà. Chỉ thấy cửa phòng bệnh cạnh phòng tài liệu bị đẩy ra, kêu lên tiếng kẽo kẹt như rỉ sét, sau đó, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân chống gậy chống từng bước đi ra.
Trên đỉnh cây gậy chống, một con tiểu hồ ly màu bạc đang ngồi xổm nhe răng cười, dường như đang thay chủ nhân chế giễu kẻ đã bị mình lừa gạt.
"Làm sao ngươi biết ta ở đây?" Phần lớn thân hình Triệu Mưu bị che giấu trong bóng tối, thấy không rõ lắm, nhưng điều đó không ngăn Ngu Hạnh nghe ra sự đắc ý của hắn đối với lần `ve sầu thoát xác` này qua giọng nói mang theo ý cười, hay đúng hơn là chế nhạo.
"Tư duy đảo ngược là thứ ngươi rất thích dùng, Hàn Ngạn không hiểu rõ ngươi, nhưng ta thì đã ở chung với ngươi một thời gian khá dài rồi." Ngu Hạnh nhún vai, "Từ khoảnh khắc ta đẩy ngươi ra, ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, nếu không sao ngươi có thể được gọi là `hồ ly Triệu Mưu` chứ."
"Nếu ngươi không rời khỏi xe lăn, thì tiếng xe lăn chính là dấu hiệu dẫn đường tốt nhất cho kẻ địch, ngươi chắc chắn sẽ không để mặc mình ngồi trên một thứ nguy hiểm như vậy." Ngu Hạnh đi tới, khi hắn đến gần, bóng tối lặng lẽ lùi đi một chút, để lộ dáng vẻ của Triệu Mưu lúc này.
Chỉ thấy cây gậy chống của Triệu Mưu vừa vặn chống đỡ được cơ thể hắn, giống hệt một cây nạng rất thực dụng. Phân nửa trọng lượng cơ thể Triệu Mưu đều dựa vào cây gậy này, còn chân kia thì lại đứng vững vàng.
"Chân tàn tật." Khóe môi Triệu Mưu nhếch lên, "Từ trước đến nay chưa từng có ai quy định rằng, chân tàn tật thì nhất định phải là cả hai chân."
Cho nên ngay từ đầu, hắn chỉ bị tàn tật một chân mà thôi!
Trước đó bất kể tình huống thế nào, hắn đều chưa từng đứng dậy khỏi xe lăn, điều này mới khiến người khác có ấn tượng rằng cả hai chân hắn đều không thể sử dụng.
Triệu Mưu đã bắt đầu ám chỉ từ khi màn đêm buông xuống.
Hắn thậm chí không cần cố ý nhấn mạnh điều gì, cũng đã đạt được mục đích của mình.
"Việc ngươi muốn làm đã hoàn thành chưa?" Triệu Mưu hỏi.
Ngu Hạnh cười nói: "Hoàn thành rồi, cảm ơn ngươi đã làm mồi nhử."
". . . Ngươi còn mặt mũi để nói vậy à, cần ta làm mồi nhử sao không nói trước với ta một tiếng? Ta nghĩ với trí tuệ của ta, sẽ không `kéo ngươi chân sau` đâu." Triệu Mưu bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói thêm gì nhiều về việc này, có lẽ đây chính là lý do khiến Ngu Hạnh quen làm `sói đơn độc`.
Nếu sau này đệ đệ của hắn mà tổ đội với Ngu Hạnh, hắn nhất định phải tìm cách sửa cái thói quen xấu này của Ngu Hạnh. Đồng đội là để tin tưởng, có những lúc phải tin tưởng đồng đội có thể làm được, tin tưởng đồng đội có thể theo kịp tiết tấu của mình. Nếu không, chuyện gì cũng không nói cho đồng đội, chỉ cần đồng đội nghe theo chỉ huy của mình, vậy thì chẳng khác nào nuôi hai con rối, như vậy còn nghe lời hơn.
"À, xin lỗi, ta quên mất." Ngu Hạnh lúc này mới nhận ra điểm này. Quả thực, nếu là Triệu Mưu, dù hắn chỉ ám chỉ một chút trước khi hành động, Triệu Mưu cũng nhất định có thể phối hợp với hắn hoàn thành.
Giống như lần này, hắn thậm chí không hề báo trước một tiếng, Triệu Mưu vẫn phối hợp với hắn rất xuất sắc. Nếu Triệu Mưu biết trước, nói không chừng biểu hiện sẽ còn tốt hơn?
Ngu Hạnh rơi vào trầm tư ngắn ngủi.
"Đừng nghĩ chuyện đó nữa, bây giờ chúng ta làm gì?" Triệu Mưu hỏi.
Ý ban đầu của Nhậm Nghĩa là để hắn, người chân cẳng không tiện, ở yên tại chỗ, để Ngu Hạnh bảo vệ. Thế nhưng hai người họ không những không tránh Hàn Ngạn, ngược lại còn trực tiếp dán mặt lên người ta.
"Kế tiếp... Cứ chờ kết quả của bọn họ đi." Ngu Hạnh nói, "Hai chúng ta cứ ngoan ngoãn, đừng gây chuyện nữa, ở phòng tài liệu tùy ý lật xem tài liệu, chờ chỉ thị tiếp theo từ `công lược di động` Nhậm Nghĩa."
Thế nào gọi là ngoan ngoãn chứ?
Thế nào gọi là không gây chuyện chứ?
Hai người bọn họ đúng là điển hình mà!
Hai kẻ tuyệt không ngoan ngoãn, vừa mới gây chuyện xong đã tiến vào phòng tài liệu. Thế là, những khán giả đang sốt ruột chờ đợi đã nhìn thấy, hai người đối đầu với cấp Tuyệt Vọng Hàn Ngạn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã `lông tóc không thương`, quay trở lại.
[ Ta có phải đang nằm mơ không ]
[ Đâu phải, không phải Ngu Hạnh đẩy Triệu Mưu đi rồi sao? Không phải Hàn Ngạn nói hắn tóm được Triệu Mưu rồi sao? Ngu Hạnh không phải bị thương sao? ]
[ Câu hỏi tâm huyết của lầu trên cũng là điều ta muốn nói, tình huống gì thế này, đây gọi là `bắt nạt người thành thật`, bắt nạt người thành thật không có góc nhìn ]
[ Ta muốn biết Hàn Ngạn đâu rồi, bị điều đi rồi à? ]
[ Khả năng lớn là vậy, đáng ghét thật, Bệnh Viện Kinh Hoàng lần này đặc sắc quá, chủ yếu là nhiều `nội tình`, chế độ đêm tối đã `không nói võ đức` như vậy rồi, chế độ hoàng hôn, chẳng lẽ ta chỉ có thể xem cảnh tan hoang hiếm hoi thôi sao? ]
Mọi người đều biết góc nhìn ở chế độ hoàng hôn còn ít hơn chế độ đêm tối. Mấy kỳ trước nếu vận khí không tốt, đều không nhìn thấy được kẻ hành hung rốt cuộc làm thế nào để tránh thoát ảnh hưởng tiêu cực của hoàng hôn và viện trưởng biến thành quái vật, lặng yên không tiếng động giết người, hoàn thành nhiệm vụ.
Đối với loại khán giả tràn đầy lòng hiếu kỳ mà nói, điều này quả thực là quá chí mạng.
[ Cầu nguyện chế độ hoàng hôn đặt góc nhìn cố định trên người một kẻ thích chạy lung tung, ván này nửa đầu Nhậm Nghĩa bị mất hình, trời mới biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đấu đá nội bộ, huhuhu ]
Góc nhìn cố định là thứ luôn tồn tại, ván này góc nhìn đặt trên người Nhậm Nghĩa, nếu Nhậm Nghĩa chết, góc nhìn sẽ chuyển ngẫu nhiên sang một người khác, sẽ không có tình trạng khán giả không có gì để xem.
[ Nhân tiện nói đến trong hoa viên, mấy người kia đã có phát hiện rồi ]
Có người nhắc nhở, khán giả lập tức bỏ việc xem hai gã đàn ông lực lưỡng lật sách trong phòng tài liệu, chạy tới xem góc nhìn ở vườn hoa.
...
Bóng tối ăn mòn tất cả, nhất là vườn hoa. Nơi này chỉ có lác đác vài ba ngọn đèn đường, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt đến mức gần như không thể nhận thấy, đó chính là toàn bộ nguồn sáng của vườn hoa.
Nhóm Suy Diễn giả gần như hoàn toàn dựa vào thị lực của mình để hành động, khả năng nhìn trong đêm ở nơi này cũng vô dụng, họ chỉ có thể nhìn rõ phạm vi khoảng hai, ba mét xung quanh mình, việc đào đất rất gian nan.
Triệu Nhất Tửu cầm một cái xẻng lấy từ phòng tạp vật tầng một, một xẻng xúc xuống, bùn đất ở đây có dấu hiệu tơi xốp, bị hắn xắn lên một tảng lớn.
Việc đào thi thể hoàn toàn do Nhậm Nghĩa chỉ huy, nhưng Nhậm Nghĩa cũng chỉ có thể dựa vào thông tin trước đó để khoanh vùng đại khái, bốn người muốn đào được thi thể vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.
Triệu Nhất Tửu trầm mặc, bên tai chỉ có tiếng trò chuyện của Nhậm Nghĩa và Sa Phù Lệ. Khúc Hàm Thanh không thích nói chuyện với người khác, nàng mặc áo đỏ, yên lặng đào đất ở nơi gần Triệu Nhất Tửu nhất.
Cơ bắp sau lưng Triệu Nhất Tửu căng cứng, lại thêm một xẻng nữa. Trong chế độ đêm tối, bầu không khí vườn hoa vô cùng đè nén, những bụi cây được cắt tỉa đẹp đẽ ở chế độ sáng sớm giờ đây biến thành những cái đầu người đang mở to mắt nhìn.
Những cái đầu người kia nhìn bọn họ lao động với ánh mắt không có ý tốt, trong mắt thường xuyên tóe ra ác ý, khiến người ta không chút nghi ngờ rằng nếu không phải chúng ở quá xa, những cái đầu đó đã sớm tấn công họ rồi.
Nhân tiện nhắc tới, nếu Ngu Hạnh quyết định hoàn thành nhiệm vụ một cách bình thường, hắn và người đã mời hắn đến sẽ trao đổi bên cạnh những bụi cây cắt tỉa kia, và có thể gặp nguy hiểm từ những cái đầu người bất cứ lúc nào.
Nhiệt độ trong vườn hoa còn thấp hơn trong tòa nhà, bóng thành phố phía xa lúc này trông như một bóng quỷ khổng lồ đứng sừng sững trong bóng tối. Sự đè nén không chỉ về mặt tinh thần, mà cả về thể chất cũng vậy. Bọn họ ở trong vườn hoa càng lâu, càng cảm thấy cơ thể đau nhức mệt mỏi, sức lực không thể phát huy ra được.
Mồ hôi dần chảy ra trên người Triệu Nhất Tửu, đối với hắn mà nói, chỉ dùng xẻng đào đất thôi mà đã đổ mồ hôi quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hắn lạnh lùng nhìn đất bị xới lên, thầm nghĩ...
Nếu trong đội có một Quẻ Sư như Triệu Nho Nho thì tốt rồi.
Khả năng xem bói trong phạm vi nhỏ của Triệu Nho Nho, ngay cả Triệu Mưu cũng không bì kịp.
Có nàng ở đây, phạm vi họ khoanh vùng hiện tại có thể thu hẹp lại ít nhất hơn một nửa.
Không biết vì sao, tư duy Triệu Nhất Tửu có chút phân tán, hắn lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng đến sự tồn tại hữu ích của loại Suy Diễn giả phụ trợ.
Ngay lúc hắn đang miên man suy nghĩ, đầu xẻng truyền đến cảm giác khác lạ. Thân hình hắn khựng lại, híp mắt nhìn kỹ.
Bên trong lớp đất, một vật gì đó bằng kim loại sáng bóng lộ ra một góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận