Trò Chơi Suy Diễn

Chương 128: Dư tổ tông khó chịu (1)

Sau khi kiểm tra căn phòng một lần nữa Dư Hạnh đã giấu một số vật dụng nhỏ hữu ích trong túi quần tây của mình. Ngoài ra, hắn không phát hiện thêm bất kỳ điều gì lạ hơn nữa.



Điều đó có nghĩa rằng trong toàn bộ căn phòng này chỉ có hai vật đồ ma quái. Một là bức tranh và một con rối. Nhưng cả hai thứ này đầu chưa đạt đến mức khiến khí lạnh trong cơ thể của Dư Hạnh trỗi dậy nên nó cũng không phải là khởi đầu của lời nguyền rủa, cũng không phải là tế phẩm...



Hai thứ đó cùng lắm chỉ là những trò chơi nhỏ của khởi đầu của lời nguyền thả ra để làm quấy rối suy diễn giả mà thôi.



Và một trong số đó thậm chí còn không có dáng vẻ ngoan ngoãn chút nào.



Sau khi dọn dẹp xong Dư Hạnh quay đầu nhìn và... Ôi chao, con rối đã quay đầu, không biết nó quay người lúc nào. Hiện tại con rối đó đang bò về phía hắn vài mét.



Nhìn vào bàn tay nhỏ nâng lên chưa kịp hạ xuống của nó, Dư Hạnh đoán rằng chỉ cần hắn không nhìn thì con rối có thể sẽ tiếp tục di chuyển. Nhưng khi ánh mắt của Dư Hạnh rơi vào con rối thì nó không thể di chuyển. Hơi giống trò chơi "Người gỗ tượng.



Nếu như không biết rõ tình huống thì người chơi nhất định sẽ bị con rối bắt lúc không biết. Có lẽ người đó sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Dư Hạnh nhăn mày, cầm lẫy con rối từ dưới sàn lên rồi nhìn chăm chú vào nó trong vài giầy.



"Không phải đã nói rằng chúng mày hãy tự chơi với nhau rồi hay sao?"



Hắn đặt con rối đối diện vào bức tranh: "Nhìn đi, tốt xấu gì nó cũng là bạn đồng hành của mày cho nên mày hãy giao lưu với nó một chút đi? Đến đây, ngoan ngoãn nghe lời đi nào.”



Con rối:...



Chốc lát sau, chỉ nghe tiếng "bụp” một cái, đầu con rối bị tách ra.



Một tay Dư Hạnh nắm lấy cơ thể của con rối, tay còn lại nắm chặt lôi đầu con rối ra thành công chia con rối thành hai phần. Sau đó, hắn đem cơ thể của con rối đặt vào ngăn kéo cuối cùng của cái tủ cạnh đầu giường rồi khoá lại. Còn đầu con rối lại được hắn đặt đối diện với bức tranh để cho con rối và người phụ nữ trong bức tranh nhìn nhau.



Hắn gật đầu mãn nguyện: "Ừ, như vậy là đủ rồi."



Sau khi hoàn thành những hành động không phải của con người, Dư Hạnh cầm cây gậy baton bằng bạc và đóng cửa rồi đi xuống tầng dưới. Sự hiện diện của cây gậy baton này thực ra không cần thiết nhưng Dư Hạnh luôn cảm thấy rằng điều này có thể tiết kiệm một chút điểm thể lực khi di chuyển.



Ở tầng dưới, York đang chơi cờ vua với Alex. Susan thì đứng ở bên xem. Còn Martha không ở đó. Có lẽ cô ấy đã trở về phòng của mình.



Dư Hạnh bước xuống tầng dưới không nhẹ không nặng trở thành một trong số những người xem.



Lửa trong lò sưởi khiến người ta cảm thấy nóng nực. Hơn hất bàn ăn lại gần bếp lửa nên trên đầu Dư Hạnh đã nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi. Hắn thấy York cũng đỏ mặt vì nóng. Alex lại không hề cảm thấy nóng ngoại trừ việc hắn ta cảm thấy chút chán chường vì thua không biết bao nhiêu lần thì Alex dường như không có tuyến mồ hôi. Sau khi nhìn một lúc, Dư Hạnh không thể chịu nổi được nữa. Hắn tìm một chỗ mát xa xa khỏi bấp lửa.



Sau đó, bà Brown đã chuẩn bị bữa tối, đi lên tầng hai một lần. Sau khi xuống, mọi người ngồi quanh bàn ăn. Martha cũng từ phòng đi ra, cô ấy ngồi giữa Dư Hạnh và York. Nhìn bà Brown có vẻ không vui. Dư Hạnh đoán rằng bà ta đã thấy điều gì đó trong phòng của mình.



Có lẽ tình hình trong phòng của bà Brown giống với phòng của hắn.



Đối diện với một bàn ăn đầy đủ đồ ăn, Martha hỏi nhỏ: "Có ăn được không?"



Dư Hạnh: "Tôi nghĩ là được." Martha run rẩy cầm một miếng bít tết nhỏ rồi thấy bà Brown, Alex và Susan đều không để ý đến cô ấy nên liền tiếp tục hỏi: "Nhưng nếu đó là do ma quỷ làm thì sao?" Dư Hạnh cười: "Chắc chắn là như vậy."



Martha: Vậy mà cậu vẫn còn bình tĩnh được hải!



Cô ấy quay sang phía York để xin ý kiến: "Anh có ăn không?" Kết quả là York đã đang nhai thức ăn trong miệng.



Cậu ấy nuốt mạnh, trả lời Martha bằng một ánh mắt. Martha suy nghĩ về việc mình sẽ quỳ gối trước cả hai người. Thực ra Martha là loại người sẽ cảm thấy tự tin khi có sự hồ trợ từ người khác. Khi ôm được đùi lớn thì cô ấy có khả năng sẽ mạo hiểm, điên cuồng tìm đường chết nhưng khi gặp phải điều huyền bí thì cô ấy sẽ sợ hãi.



Suy diễn của Martha cũng không có nhiều. Hiện tại đang ở giai đoạn nhiệm vụ chính nên mỗi lần suy diễn, cô ấy và đồng đội phải suy nghĩ mãi về việc ăn hay không ăn những thứ có thể làm bởi ma quỷ. Đôi khi bọn họ còn thà nhịn đói. Dù sao thì chịu đói một hoặc hai ngày cũng không sao.



Nhưng đồng đội mới của Martha dường như rất thành thạo với những chuyện như thế này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận