Trò Chơi Suy Diễn

Chương 594: Tang Lễ (11) - Là ai (4)

"Khả năng thâm nhập mạnh hơn?" Dư Hạnh nở nụ cười mà như không phải cười, "Lưu Tuyết hận Lưu Bính Tiên sao?”



Câu hỏi này không cần suy nghĩ, những phần tích trước đó đã chứng minh điều này nhiều lần.



Triệu Nho Nho nhận ra Dư Hạnh có thể đang chuẩn bị phản bác mình, thế là do dự đáp: "Hận thì có hận."



"Nếu cô ta ghét Lưu Bính Tiên, thì sao cô ta có thể cho phép một Lưu Bính Tiên có thể chỉ đường cho người ngoài rời khỏi xuất hiện không gian linh dị mà chính cô ta đã tạo ra và trực tiếp chỉ phối? Dù cô ta có lòng muốn cho người ngoài một con đường sống, cô ta cũng sẽ không để Lưu Bính Tiên làm những chuyện gây ấn tượng tốt với người khác như vậy." Dư Hạnh liếc cô ấy, nửa đùa nửa thật: "Nếu cô có thể kiểm soát mọi thứ trong tay, liệu cô có sẵn sàng để kẻ thù của mình được lòng người khác trên lãnh thổ của mình không?"



Triệu Nho Nho không nói nên lời, đồng thời cảm nhận được có gì đó không đúng lắm. Cô ấy nói: "Lưu Bính Tiên cũng vậy còn gì... Nếu là Lưu Bính Tiên đã tạo ra không gian linh dị, vậy chắc chắn mục đích của ông ta là muốn ai đó khám phá ra sự thật về cái chết của mình. Trong trường hợp đó, ông ta sẽ không bao giờ cho phép Lưu Tuyết tạo ra người giấy để chặn đường mình.”



Dư Hạnh nghĩ, khá thông minh.



[Tôi bị ngớ ngẩn rồi. ]



[Không phải Lưu Tuyết cũng không phải Lưu Bính Tiên ư?] [Rút kinh nghiệm từ lần lật xe trước, tôi không dám phản bác hắn, tôi sợ bị vả mặt.] [Bạn đang nhắc nhở mọi người rằng Lữ đại thần đã bị vả mặt đấy à.]



[Lữ Tiêu Vinh: ... Tôi sai rồi, tôi quá sơ suất.]



[Triệu Mưu: Dù sao cũng không phải trải nghiệm trực tiếp, khó tránh khỏi sai sót. Đàn anh Lữ có thể phân tích nhiều như vậy từ góc độ của khán giả, đã rất mạnh rồi.] Được rồi, Triệu Mưu vẫn khéo léo như mọi khi, cho anh ta một nấc thang bước xuống. Không thể không nói, sống chung với người như anh ta thật thoải mái, vì anh ta sẽ không bao giờ để bạn cảm thấy xấu hổ.



Trong phòng livestream, Triệu Nho Nho quyết định bỏ cuộc: “Vậy có phải là một trong các chủ tiệm không?” Dư Hạnh: “Chủ tiệm nào lại thiết kế cho mình trở nên thảm hại như vậy, ngay cả ra ngoài phố cũng không dám.” “Vậy là người mặc đồ trắng sao?”



Dư Hạnh: “Ngoài việc khóc và giết cô, chúng còn có tác dụng gì khác không?”



Triệu Nho Nho: “...”"



[Vậy là không phải một trong số họ hả???]



[Tôi cảm thấy hơi rối rồi đấy, có lẽ tôi không phải là một suy diễn giả đạt tiêu chuẩn.] [Tôi có dự cảm tiếp theo Hạnh sẽ nói ra điều gì đó khiến tôi kinh ngạc.]



Sau khi Triệu Nhất Tửu nghe tất cả câu trả lời và sự giêu cợt của Dư Hạnh, hắn ta chợt nhận ra một chuyện: “Bốn loại quỷ vật này đầu có đất thể hiện nhất định trong không gian linh dị, và mỗi loại đầu có lập trường của riêng mình, điều này mâu thuẫn với lập luận rằng một bên nào đó đã tạo ra không gian.”



“Đáp đúng rồi~” Dư Hạnh sắp sửa kết thúc công việc phân tích cốt truyện và chuyển sang giai đoạn cuối bằng một đúc kết hoàn mỹ, giọng nói của hắn trở nên vui vẻ: “Anh Tửu đã nghĩ ra chưa?”



Triệu Nhất Tửu: “Nếu không muốn mâu thuẫn, chỉ có thể là kẻ khác ngoài bốn quỷ vật này.”



“Ừm hứm, nói tiếp xem nào?” Giọng nói lạnh lùng và u ám lan tỏa trong không khí, nhưng lại mang một vẻ có trật tự riêng biệt: “Tuy nhiên, với những phân tích hiện tại, không có nhân vật nào có thể cùng lúc biết được động thái của cả bốn phía. Con hẻm tang lễ và âm trạch thực ra là tách biệt với nhau, có những chỉ tiết chỉ có Lưu Tuyết và Lưu Bính Tiên mới biết rõ.” Dư Hạnh nghe ra, Triệu Nhất Tửu đã có được câu trả lời đúng cuối cùng.



Hắn tiếp lời: “Vì vậy, không ai có thể tạo ra một không gian cân bằng như vậy, vì họ không thể thấy được toàn bộ góc nhìn.”



Triệu Nhất Tửu: “Nhưng quỷ thì có thể.”



Thế nào gọi là quỷ thì có thể? Ngoài suy diễn giả ra, không phải tất cả đầu là quỷ sao? Triệu Nho Nho nhìn chằm chằm vào hai người này, hiện tại cô ấy đang ở trong trạng thái không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng bói toán, chỉ có trong lĩnh vực mà cô ấy giỏi nhất, cô ấy mới có thể lấy lại hình ảnh tài giỏi của mình.



Dư Hạnh cười nói: “Đúng vậy, chỉ có quỷ mới có thể sử dụng đặc tính vô hình để lấy được cái nhìn toàn diện.” Triệu Nhất Tửu nhìn Dư Hạnh, lần đầu tiên cảm thấy có thể đồng hành với Dư Hạnh và tìm ra đáp án chính xác là một chuyện đáng vui mừng như vậy.



Hắn ta nhận được tín hiệu khẳng định từ Dư Hạnh, thế là khẽ cong môi, đọc lên một cái tên với tần suất xuất hiện rất ít: “Là tân lang.”



Tân lang là người đã chết từ đầu, và có thể đứng từ góc nhìn của quỷ vật để quan sát tất cả hành động của Lưu Bính Tiên, Lưu Tuyết, ông chủ và quản gia... Quỷ Tân Lang. Một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy, thổi tan bản đồ trên bàn đá.



Dường như lẫn trong tiếng gió thổi còn có một tiếng cười khúc khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận