Trò Chơi Suy Diễn

Chương 786: Kịch bản phim (2)

Mấy nam nữ sinh đứng xung quanh xem cười hi hi ha ha, có mấy cô gái liếc nhìn bóng lưng của Dư Hạnh rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt Dư Hạnh rất lâu, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Có phải các anh đang quay phim không?”



Mặc dù không thấy có máy quay phim, không quây rào xung quanh che lại, cũng không có ai tới ngăn cản mọi người lại gần, nhưng với vẻ ngoài của Dư Hạnh và Chúc Yên, dù bị hiểu lầm là diễn viên đang đóng phim thì cũng không ngoa.



Có mấy người nghe vậy thì lập tức lấy điện thoại ra tính quay lại.



Chủ quầy hoảng hốt nói: “Không phải đang quay phim, đừng có quay tôi.”



Ông chủ vội vàng thu dọn quầy, chạy đi như một làn khói.



Dáng vẻ chột dạ của ông chủ thu hút sự tò mò của người qua đường, đợi đến khi mọi người nhìn lại, Dư Hạnh và Chúc Yên đã biến mất.



Người qua đường mở lại ảnh chụp và đoạn ghi quay được thì phát hiện hình của thanh niên muốn tặng nhà máy tái chế thủy tinh rất sắc nét, nhưng còn cô gái thì lại bị mờ, dù ở bất cứ góc chụp nào cũng không nhìn rõ.







Hai người đi vào khu chung cư.



Tâm trạng của Chúc Yên vô cùng tốt, nhảy tưng tưng bên cạnh Dư Hạnh, cười hì hì nói: “Cuối cùng cũng chịu về rồi? Mấy ngày nay anh đang làm gì thế, em nhập viện mà anh chẳng tới thăm em lấy một lần.”



“Có vài việc quan trọng, tại sao người ta lại đâm em?” Dư Hạnh nhìn bộ dạng của cô ấy là biết tay của cô ấy đã khỏi hẳn, bây giờ không còn đáng ngại.



“Thì thế thôi, cố ý gây thương tích, vốn tưởng phải nghỉ một thời gian, nhưng mà…” Chúc Yên sờ lên bụng mình, thật ra nơi cô bị đâm trúng phải là ở đây, nhưng ngay cả đội trưởng đội trinh sát hình sự Hàn Giang ở gần nhất cũng không nhìn ra khác thường, “Vì tinh thần của gã ta có vấn đề nên đã được đưa vào bệnh viện tâm thần rồi, cũng đỡ mang tiếng ngồi tù.”



“Tinh thần có vấn đề?” Dư Hạnh chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn Chúc Yên bằng ánh mắt nghi ngờ: “Em dọa gã ta đó hả?”



“...” Chúc Yên dừng bước chân, chép miệng một cái: “Trong ấn tượng của anh, em là người như thế sao? Sơ hở là dọa người ta nổi điên.”



“Không phải thế, trong lòng anh, em rất bình thường, em sẽ không hứng lên dọa người ta nổi điên.” Dư Hạnh mỉm cười, ngay lúc Chúc Yên vui lên, hắn lại đổi giọng: “Em chỉ muốn giết những người đe dọa em thôi không phải sao, giả vờ giả vịt với anh làm cái gì?”



“Ghét ghê ấy.” Chúc Yên xị mặt: “Em là bé ngoan được anh nuôi từ bé, anh nói… Quả không sai.”



Sau một thoáng im lặng, cô ấy nhún nhún vai: “Nếu không phải Hàn Giang đá bay gã kia quá nhanh, chắc chắn gã kia đã chết rồi.”



Dư Hạnh không nói tiếp về vấn đề này, chỉ xoa đầu Chúc Yên, dẫn cô ấy tới chỗ của mình.



“Gã muốn giết em, chẳng lẽ em không được phản kháng? Rõ ràng khả năng tự kiềm chế của em rất tuyệt.” Chúc Yên vẫn còn nghĩ linh tinh, có vẻ như vẫn không cam lòng.



Chẳng mấy chốc, Dư Hạnh mở cửa đi vào chung cư, Chúc Yên quen đường quen nẻo cũng vào theo, ngồi xuống ghế sa lon, còn ôm chặt gối ôm hình cá trên ghế.



Dư Hạnh mang hộp gỗ vào trong phòng ngủ, rót cho cô ấy chén nước, ngồi xuống vị trí đối diện, bất lực nói: “Thôi thôi thôi, gã đó đáng đời. Dù sao anh cũng chỉ muốn nói một câu, bất cứ lúc nào cũng không được để người ta biết sự khác biệt của em, em là người thuộc đội trinh sát hình sự, thân phận vô cùng nhạy cảm, dù không dùng năng lực kia… Em vẫn có thể bắt gã đó chịu chế tài pháp luật.”



“Biết rồi mà.” Chúc Yên uống một ngụm, lại thấy nóng quá vội che miệng lại: “Nói tới chuyện này, Hàn Giang rất tin tưởng em, chẳng phải lần trước em giúp anh tiết lộ cho ông ấy biết manh mối của Vương Thành và Hướng Hiếu Quần sao? Ông ấy điều tra, quả nhiên vụ giết người hàng loạt năm năm trước có liên quan tới hai người này?”



“Tiến triển đến đâu rồi?”



“Tiến triển có vẻ rất chậm, dù sao cũng là vụ án của mấy năm trước, muốn lật lại cũng không thể vội được, hơn nữa hai người kia cũng rất cẩn thận, gần như không tìm ra sơ hở, Hàn Giang muốn tìm được bằng chứng kết tội bọn họ e rằng sẽ rất khó.”



Chúc Yên lấy làm tiếc mà lắc đầu: “Theo như những gì em điều tra được, chuyện Hướng Hiếu Quần lợi dụng đạo diễn giết mấy người Bắc Phiêu không nổi tiếng, ít quan hệ là chắc chắn rồi, nhưng em lại không thể điều tra thêm được nữa, bằng chứng quá rõ ràng có thể dẫn lửa thiêu chính bản thân mình.”



Dư Hạnh “ừ” một tiếng, không nói gì, chỉ chén nước đã bớt nóng trong tay Chúc Yên: “Uống lúc còn nóng đi rồi kể cho anh nghe những thông tin quan trọng nhất gần đây.”



Sau mỗi lần Dư Hạnh đi xa thì kiểu gì cũng sẽ gặp Chúc Yên một lần, Chúc Yên chính là tai mắt của hắn ở thành phố này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận