Trò Chơi Suy Diễn

Chương 169: Hai hệ thống (2)

Tình cờ thật, Lucia cũng có mái tóc vàng.



Vì cả hai người phụ nữ, bà Brown và Susan đều có mái tóc vàng nên Dư Hạnh, người tương đối linh hoạt trong suy nghĩ có thể dễ dàng liên tưởng họ với nhau. Tuy nhiên, tóc vàng rất phổ biến ở các quốc gia như Vương quốc Anh.



Hắn cười nhẹ, không vướng mắc chuyện này nữa, bước tới lấy ra một tờ giấy trắng. "Ai trong hai người sẽ viết báo cáo đây?”



Báo cáo?



Martha sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Roy muốn viết báo cáo điều tra để tiết kiệm thời gian lãng phí cho quá trình giải thích.



Và nếu hắn hỏi họ câu này, chắc chắn hắn cũng không muốn viết.



Cô ấy nhìn York và phát hiện York cũng đang nhìn mình, trong mắt cậu ấy có sự khích lệ nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng...



Thật là ma quái!



Vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy bộ dáng hung dữ của anh trai này rồi đó?



Đôi mắt Martha đẫm lệ. Cô ấy biết nhiệm vụ viết báo cáo đã rơi vào tay mình rồi. Cô cam chịu nhận lấy tờ giấy trắng, lấy bút ra, sau đó tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Lucia và bắt đầu viết về trải nghiệm của cả nhóm trong sự oan ức.



Giống như một học sinh nữ hư hỏng bị giáo viên bắt làm bài tập bổ sung ở văn phòng. Vừa viết, cô ấy vừa thầm nguyêền rủa trong lòng: Chẳng phải hai người anh lớn đã hứa sẽ chăm sóc cho tôi sao, chăm sóc mẹ gì!



Đàn ông đầu là móng lợn to, đẹp trai mồm miệng lẻo mép, toàn loại dối trái!



Tuy nhiên, cô ấy biết rất rõ rằng mình có phần vô dụng trong trò chơi suy diễn này, cùng lắm chỉ là một công cụ cung cấp bùa màu vàng, nên cô ấy chỉ có thể thành thật sử dụng năng lượng còn lại của mình ở đây. Ừm... Đó là sự thật, không sai... Tuy thân thể Martha ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong bụng lại không mắng bớt đi được câu nào!



Dư Hạnh vui vẻ thả lỏng người, hắn cũng không khó chịu nên chủ động nói chuyện với York: “Này, cậu hành động khá nhanh đấy.” Theo thiết lập nhân vật, hai người họ là quan hệ bạn bè. Nhưng không có quy định cố định là bạn bè thế nào, nên họ có thể là những người bạn luôn hành động cùng nhau hoặc cũng có thể không liên lạc với nhau vào thời điểm bình thường mà chỉ hợp tác trong quá trình điều tra. Do đó, chỉ cần hắn có một lời giải thích hợp lý thì sẽ không bị hệ thống nhận định là làm hỏng thiết lập nhân vật.



York liếc nhìn hắn: “Cậu cũng không tệ, tiếc là đội trừ tà của tôi đã đủ người rồi, nếu không có lẽ tôi có thể chiêu mộ cậu đến đội trừ tà.”



Lời lẽ rất khéo léo, nhưng với khả năng nghe hiểu của Dư Hạnh thì việc phiên dịch lại dễ như trở bàn tay: Cậu cũng khá mạnh. Nếu tôi không có đủ đồng đội, có thể tôi đã lôi kéo cậu vào đội.



Suy diễn giả cũng có một đội hình cố định, mặc dù không có hệ thống hỗ trợ, nhưng các suy diễn giả đã khám phá ra rất nhiều cách để cùng nhau vào một trò chơi, bao gồm đủ loại thao tác hoa mỹ. Vì vậy, khi đến lúc phân cấp, về cơ bản suy diễn giả sẽ lập nhóm với những người quen thuộc để vào trò chơi, cơ hội sống sót sẽ tăng lên rất nhiều.



Nhưng Dư Hạnh luôn cảm thấy kỳ quái, hình như có chỗ nào không đúng.



À, đúng rồi!



Làm sao có thể xảy ra tình huống cả nhóm đã đầy người khi ai đó muốn thành lập đội của riêng mình? Không phải chỉ muốn đi chung với bất cứ ai thì có thể lập đội với người đó sao?



Cộng thêm giọng nói khá quen thuộc của York, Dư Hạnh cau mày và nhận ra mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng.



Hắn vuốt thẳng chiếc áo sơ mi vốn không sạch sẽ của mình, chợt nhớ tới điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thế là lại hỏi: “Đội trừ tà của cậu có bao nhiêu người?”



Không quan trọng câu trả lời, chủ yếu hắn muốn York lên tiếng. "Tám, còn thiếu hai người nữa là đủ. Sao thế, cậu có hứng thú à?" York nhếch mép cười, mà lúc này đôi con ngươi của Dư Hạnh đang co rút lại. Hắn biết mình đã nghe thấy giọng nói của York ở đâu rồi!



Khi kết thúc màn suy diễn [Lễ Hội Xác Chết], bác sĩ Trịnh Tụng đã gọi một cuộc điện thoại.



Người ở đầu bên kia điện thoại tên là Ninh Phong, bởi vì cách một cái điện thoại nên giọng nói của Ninh Phong nghe có vẻ hơi méo mó, hơn nữa, lúc đó Dư Hạnh đang tập trung vào hồ sơ bệnh án của Trịnh Tụng nên cũng không quá chú ý đến giọng nói của người ở đầu bên kia của điện thoại, đó cũng là lý do tại sao hắn phải mất rất nhiều thời gian để hợp nhất giọng nói này với Yorkl



York và Ninh Phong có giọng nói tương tự nhaul



Không phải tương tự nhau, mà là giống hệt nhau.



Sau khi xác nhận điều này, Dư Hạnh không quên đáp lại York bằng câu "không có hứng thú", sau đó cố gắng sắp xếp các suy luận trong đầu. Thật kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận