Trò Chơi Suy Diễn

Chương 309: Bà cốt bị bỏng (4)

Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này đã là chạng vạng, rất nhiều hộ gia đình đang nấu cơm, mặc dù không có ai đi ra, nhưng khói bếp trong ống khói bốc lên từng đợt mùi thức ăn, khiến Dư Hạnh có chút miễn man.



Đói... Đói quá... Muốn ăn cơm...



Nhà của bà cốt không có khói bếp, lạnh lẽo quá đi!



Dư Hạnh đặt tay lên cửa gõ, đột nhiên tim đập rất nhanh. Như thể báo hiệu có chuyện vô cùng tồi tệ sắp xảy ra. Đây là một loại dự cảm kỳ quái không có dấu hiệu, Dư Hạnh không biết có nên tin tưởng bản thân không. Nhưng từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, hình như cũng không gặp được chuyện gì tốt. Mặc kệ, chuyện xấu cũng không thể tệ hơn việc chết đói.



Thế là hắn gõ cửa.



“Cốc...”



Ngón tay vừa chạm vào cửa lớn, cửa đã tự động mở ra một khe hở, xem ra vốn dĩ cửa không đóng kín. Dư Hạnh không trực tiếp đi vào, một loại cảm giác khó nói lên lời kìm hãm đôi chân hắn, khiến hắn không bước nổi.



Gió lạnh từ trong khe cửa truyền đến, lướt qua một phần da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lặng lẽ nhìn vào trong một cái qua khe cửa. Bên trong không có ánh sáng, một mảnh quần áo từ trong bóng tối vung qua. Dư Hạnh giật mình, lùi lại một bước, sau đó lại không nhịn được tiếp tục nhìn. Hắn không nhìn lầm, thật sự là một mảnh quần áo bị treo trên xà nhà, đung đưa qua lại.



Hai chân vô lực rủ xuống, cứng ngắc thẳng tắp, người treo cổ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm hắn qua khe cửa. Toàn thân thi thể ướt đẫm, một giọt nước từ đầu giày của thi thể nhỏ xuống, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước đọng lại.



Dư Hạnh vốn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, mà khi chút ánh sáng ít ỏi bên ngoài chiếu vào trong nhà, hắn nhìn rõ khuôn mặt của người treo cổ.



"Ông, ông Trương!" Dư Hạnh sợ đến mức che miệng, không để mình kêu thành tiếng to.



Sao có thể như vậy?



Tại sao ông Trương lại ở đây, còn treo cổ?



Đồng tử của hắn co lại, một loại cảm xúc đau buồn và tức giận không biết từ đâu tràn vào trong lòng, hắn tự cho rằng mình chỉ hơi hoảng sợ, còn chưa đến mức đau buồn trước cái chết của ông Trương, nhưng cảm giác trong lòng lại không thông qua sự cho phép của hắn, tùy ý bộc phát.



Giống như... Giống như trước đây hắn đã trải qua tất cả những chuyện này.



Không chỉ có ông Trương. Khe cửa bị gió thổi mở lớn hơn một chút, Dư Hạnh nhìn thấy nhiều người hơn.



Người vợ cho hắn ăn cháo của của ông Trương, Mạch Mạch nhút nhát nhưng lại rất hoạt bát và hay tò mò, cùng với rất nhiều người hắn không quen biết, có nam có nữ, có già có trẻ, toàn bộ đầu bị dây thừng treo cổ, dưới chân mỗi người đều có một vũng nước đọng, hơn nữa lượng nước không ngừng tăng lên.



Các thi thể bên trong đều lắc lư như con lắc.



Cảnh tượng trước mắt giống hệt trong lời nguyền kia, như thể có vô số cánh tay đang đưa đẩy các thi thể.



Chờ đã, lời nguyần gì?



Dư Hạnh mờ mịt nghĩ đến. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ nhất thời lóe lên, hiện tại hắn rất sợ hãi.



Nơi treo đầy thi thể này, chính là nhà của bà cốt? Trở về thôi, hắn thà chết đói còn hơn vào đây!



"Cậu đang nhìn gì vậy?" Đột nhiên, một giọng nữ trầm thấp vang lên từ phía sau Dư Hạnh, một cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến hắn không rét mà run.



Hắn cứng ngắc xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ xấu xí gần trong gang tấc. Dáng người của người phụ nữ không tệ, mặc một chiếc váy đen kiểu Trung Quốc không phù hợp với ngôi làng này, mái tóc búi một búi tóc xinh đẹp, toàn thần toát ra sự tinh xảo.



Chỉ tiếc là khuôn mặt này, có lẽ là bị bỏng, hơn một nửa khuôn mặt đều là sẹo và vết bỏng rõ ràng, một bên mắt không có mí, con mắt to cứ như vậy bại lộ trong không khí, như thể lúc nào cũng đang tức giận nhìn chằm chằm vào người khác.



Ví dụ như hiện tại, cô ta giống như đang nhìn chằm chằm vào Dư Hạnh, muốn bóp cổ Dư Hạnh đến chết. "AI" Dư Hạnh không khống chế được kêu lên một tiếng, gương mặt sợ hãi lùi lại, đôi chân trần giãm lên một viên đá sắc nhọn, hắn hét lên một tiếng, không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.



Trong đầu ong ong, Dư Hạnh đau đớn ngẩng đầu lên, lại sửng sốt.



Trước mặt hắn rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp, da trắng mịn màng, ngũ quan tìm được một sự cân bằng tỉnh tế giữa mầm mại và sắc bén, năm tháng bắt đầu để lại một vài vết chân chim ở khóe mắt cô ta, nhưng lại tặng cho cô ta khí chất dày dặn để bồi thường.



Những vết bỏng và vết sẹo đầu? Người phụ nữ nhìn thấy phản ứng lớn như vậy của hắn, có chút ngạc nhiên, lại có chút không vui, nhưng vẫn hỏi: “Cậu không sao chứ?"



Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi trong đầu Dư Hạnh. Trước hết không cần biết hình ảnh nào của cô ta là thật, chỉ cần nói, một người phụ nữ khác thường xuất hiện ở đây có nghĩa là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận