Trò Chơi Suy Diễn

Chương 137: Miễn cưỡng và đối lập (2)

Angel có bị điên không... Hiện tại cô ta đang ở đâu... Điều tra một phen, nghi ngờ của Dư Hạnh ngày càng nhiều. Chỉ là hắn vô cùng hoan nghênh những nghỉ vấn này, bởi vì sinh ra nghi vấn cũng có nghĩa là thông tin đang tăng lên, đợi đến khi thông tin tăng lên đến một mức độ nhất định, xâu chuỗi chúng lại, vấn đề sẽ được giải quyết. Mỗi một người của gia tộc Brown đều có nhiều điểm đáng ngờ, thậm chí là đối lập với nhau, nhưng trước mặt người ngoài họ vẫn bày ra bộ dáng hòa hợp miễn cưỡng. Dư Hạnh mỉm cười, thật sự rất thú vị.



Đúng lúc này, hắn mơ hồ nghe được động tĩnh ở dưới lầu, là tiếng gầm của đàn ông, còn lần lộn với tiếng la hét.



Ừ... Hẳn là ông Brown đang nổi điên.



Hắn lại tìm quanh phòng của Angel vài lượt, không phát hiện thêm gì nữa, vì vậy hắn cất thẻ đánh dấu sách và tờ giấy viết bằng máu, định rời đi.



Dư Hạnh cầm gậy baton thò đầu ra khỏi phòng, động tĩnh ở tầng một rõ ràng hơn, trực giác cho hắn biết bây giờ tầng một rất náo nhiệt, hắn vừa định xuống xem thử thì nghe thấy tiếng bước chân của người khác từ cầu thang truyền đến.



Hắn lập tức ra khỏi phòng của Angel, đóng cửa phòng lại, đi vài bước về phía cầu thang, giả vờ không cẩn thận đụng phải người đang đi lên...



“Bụp!”



Thân ảnh nhỏ bé va vào khuôn ngực rắn chắc của Dư Hạnh, Dư Hạnh hơi lùi lại, sau đó lập tức đưa tay giữ chặt người đối diện sắp bị ngã về phía sau.



“A a a là aiIH"



Tiếng hét của cô gái trẻ vang vọng trong màng nhĩ của Dư Hạnh, nhận ra giọng nói của Susan, Dư Hạnh nhẹ nhàng nói: "Là tôi, Roy.”



"Roy?" Tiếng hét của Susan ngừng lại, “Anh, anh mau cứu tôi! Cha tôi muốn giết tôi!" Lời nói vừa dứt, hắn thấy ông Brown thân hình vạm vỡ đuổi đến, phía sau còn có York và Martha tới xem náo nhiệt, phía sau nữa là bà Brown yếu ớt, và Alex thong thả. Dư Hạnh: "Chiến trận thật lớn.”



Hắn nói lời này không tránh ai, mọi người đều nghe thấy, Susan trốn sau lưng Dư Hạnh, một tay cô bé nắm lấy vạt áo của Dư Hạnh, một tay nắm chặt hộp nhạc của mình, run lẩy bẩy.



Martha liếc mắt, vừa chạy vừa trả lời: "Còn không phải sao, anh Roy, anh ngăn ông ta lại!" York mỉm cười.



Đại khái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, Dư Hạnh gật đầu, đẩy Susan về phía sau. Cây gậy baton khảm bạc gõ một cái trên sàn nhà, ông Brown với vẻ mặt hung thần ác sát đột nhiên dừng bước, thân thể hơi run rẩy.



"Lại là cậu! Lại là cậu!" Ông Brown chỉ vào Dư Hạnh, không dám tiến lên.



Cảm giác bị cây gậy baton đó gõ ông ta vẫn chưa quên đâu. "Cậu Roy!" Bà Brown ở phía sau hô lên "Chồng tôi môi đêm đầu phát điên, xin các cậu giúp tôi nhốt ông ta vào phòng.”



"Cùng nhau đi.” York đuổi lên chế ngự ông Brown, hơi liếc mắt ra hiệu cho Dư Hạnh. Điều thần kỳ chính là, dù hành lang tầng hai một mảnh đen kịt, Dư Hạnh vẫn nhìn thấy cái liếc mắt này.



Hắn lặng lẽ phối hợp với York để chế ngự ông Brown, người đang gào lên "Tôi sắp chết, bà ta sẽ giết tôi!" Bà Brown thở hổn hển mở cửa, sau đó đẩy chồng mình vào phòng. "Ean..



Đóng cửa lại, mọi thứ trở về dáng vẻ yên tĩnh.



Dường như chỉ cần cách một cánh cửa, ông Brown có thể yên tĩnh lại. Bà Brown lau mồ hôi trên mặt, lại kéo Susan phía sau Dư Hạnh qua, ôm chặt lấy cô bé: "Con gái ngoan, không sợ không sợ.” "Mẹ ơi.” Giọng nói Susan bình tĩnh, chấp nhận sự trấn an từ mẹ.



"Xin lỗi, tất cả là lỗi của mẹ.” Bà Brown nghẹn ngào, bộc lộ tình cảm rất chân thành, Dư Hạnh đang đứng bên cạnh hơi nhướng mày.



Cuối cùng Alex cũng đi tới, hắn ta ghét bỏ liếc nhìn Susan, lại liếc qua bà Brown một cách vô cảm, khẽ hừ: "Đầu là quỷ phiền toái.” Nhưng không ai để ý đến thái độ của Alex, bà Brown ôm con gái, dáng vẻ rất sợ hãi. "Thưa bà, nhìn tình huống này của ông Brown, bà đã đưa ông ấy đến bệnh viện chưa?” Nhìn hai mẹ con một lúc vẫn chưa bình tĩnh được, York lên tiếng cắt ngang.



Lúc này bà Brown mới nhìn ba vị khách vốn không nên xuất hiện ở nhà mình: "Đã đến rồi, bác sĩ nói không có cách nào, chỉ có thể chờ ông ta tự khỏe lại. Ban ngày ông ta sẽ không như vậy, chỉ đến tối mới phát điên, vốn nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, không ngờ... Không ngờ tối nay ông ta lại chạy ra ngoài... Không biết có dọa đến các cậu không?"



Martha là người đầu tiên tỏ thái độ: "Làm tôi sợ chết khiếp đó!”



Lúc đó nhần lúc bà Brown vào phòng của Susan dỗ cô bé ngủ, Martha và York lặng lẽ



ra khỏi phòng để kiểm tra xung quanh biệt thự, kết quả vừa đi đến đại sảnh, một người đàn ông to con vọt ra. Cô ấy vốn đã chột dạ sợ bị phát hiện, một màn này khiến cô ấy suýt nữa hồn lìa khỏi xác.



Cũng may là người đàn ông cao lớn lao thẳng vào phòng Susan, bên trong ngay lập tức truyền đến tiếng hét của Susan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận