Trò Chơi Suy Diễn

Chương 333: Cậu đã đồng ý với tôi, uống nó đi (1)

“Không được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Dư Hạnh nghe từ giọng điệu ông Trương thì biết việc đi săn không phải là bắt buộc, gia đình ông Trương rất tôn trọng hắn, có thể thấy rõ từ việc để hắn ngủ đến khi nào tự dậy.



Lời của Mạch Mạch về việc “trước đầy luôn đi săn cùng nhau” có lẽ là hắn tự nguyện. Hiện tại hắn muốn ở lại chỉ vì muốn đến ngôi làng bên cạnh mà dân làng đã nhắc đến. Nghe có vẻ như, ngoài ông Trương, người trong ngôi làng nhỏ này rất ghen tị với điều kiện vật chất của bà cốt? Ông Trương đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và ra ngoài, để lại Dư Hạnh một mình suy nghĩ. Bà cốt đã từng nói về sự phản bội và ghen ghét.



Tiểu Hổ nói có cô bé làng bên cạnh bị bắt cóc.



Ngôi làng hoang vu trong dòng thời gian tương lai. Những dấu hiệu này khiến hắn nghĩ đến một chuỗi các sự kiện không mấy tốt đẹp. “Có khi nào... Người trong làng nhỏ vì để gia nhập vào làng lớn của bà cốt và được bà cốt chấp nhận, đã bắt cóc Mạch Mạch dâng lên như lễ vật cho cô ta ngay lúc ông Trương và hắn đều ởi săn. Vợ ông Trương chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, và đã bị hại trong lúc phản kháng.” Dư Hạnh lầm bẩm: “Sau khi họ trở về phát hiện Mạch Mạch mất tích, vợ ông Trương gặp chuyện, thế là đi đến làng lớn để tìm người, để rồi bị cuốn vào những câu chuyện của thần tiên?”



“Lúc đó mình sẽ làm gì nhỉ...” Hắn nhíu mày, cố gắng mô phỏng suy đoán và hành động của mình. Nếu là thật thì trong dòng thời gian đó, hắn chỉ tiếp xúc với bà cốt khi đi cùng ông Trương đến làng bà cốt, biết về sự tồn tại của các vị thần tiên và thói quen cắt thịt cung phụng của làng lớn, rồi phát hiện Mạch Mạch đã bị quỷ nước ăn thịt...



Khả năng hắn mất lý trí sẽ lớn đến mức nào nhỉ...



Có thể vì suy nghĩ quá nghiêm túc và vì đây là lần đầu tiên hắn tự mình cố gắng hồi tưởng và suy đoán, Dư Hạnh có thể cảm nhận được một loại sức mạnh nào đó như một tấm chắn phủ kín ký ức của mình, có vẻ như đang có dấu hiệu lỏng lẻo.



Một cảnh tượng nhỏ lóe lên trước mắt hắn chỉ trong tích tắc.



Đó là hình ảnh ông Trương, mặt mày dữ tợn, ở trong ngôi nhà, giơ cao cái rìu và chém chết Lý Phú Quý.



Dường như Dư Hạnh còn nghe thấy tiếng gào thét đầy đau khổ của ông Trương. "Quả nhiên, đoán đúng rồi." Sự biến động của ký ức cho thấy ít nhất hắn không đoán sai hướng.



Và ngày mà hắn trở lại, có thể chính là ngày Mạch Mạch bị bắt cóc.



Cuộc cãi vã vào sáng nay có thể đã khiến Lý Phú Quý và một số người khác ra tay với Mạch Mạch và vợ ông Trương?



Có vẻ như trong thực tế, hắn đã đi săn cùng ông Trương và không ở lại làng, nấu không, hắn sẽ không để bọn người vô dụng đó làm hại gia đình ông Trương.



Và giờ đây, trong thế giới giả tưởng này, hắn đã có lựa chọn khác với lần trước, hắn càng muốn xem những người dân làng sẽ hành động thế nào. Nghĩ vậy, Dư Hạnh nở một nụ cười lạnh lẽo, không quay về nhà mà đi vào rừng, nhưng không đi xa, chỉ lẫn vào trong bụi cỏ rậm.



Theo cách này, người khác sẽ nghĩ rằng hắn đã đi cùng ông Trương.



Dư Hạnh ngồi trong bụi cỏ, hắn vốn định ngồi xổm, nhưng sau một lúc lâu, hắn muộn màng phát hiện ngồi xổm rất mỏi chân.



Hắn cực kỳ kiên nhẫn, xuyên qua lá cây nhìn toàn bộ tình hình trước nhà ông Trương. Ông Trương ra ngoài săn bắn, vợ ông Trương cũng phải đi làm việc ở cánh đồng cách đó không xa, sau khi dặn dò Mạch Mạch ngoan ngoãn ở nhà, người phụ nữ ra khỏi nhà.



Có lẽ là lúc mười hai giờ trưa, thời gian của thế giới này trôi qua rất kỳ lạ, Dư Hạnh chỉ có thể dựa vào vị trí mặt trời để phán đoán thời gian gần đúng- Mạch Mạch ra khỏi nhà, thò đầu nhìn xung quanh.



Bình thường lúc này, mẹ đã về nhà nấu cơm trưa cho cô bé, nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn chưa về.



Tâm trạng của Mạch Mạch vẫn còn bị ảnh hưởng bởi trận tranh chấp buổi sáng, cô bé buồn bã, mím môi định vào nhà tiếp tục chờ đợi.



Đột nhiên, cách đó không xa một bóng người nhỏ bé chạy đến, đó là một cậu bé béo khoảng mười hai, mười ba tuổi, cậu ta mỉm cười chào cô bé: "Mạch Mạch!"



Mạch Mạch nhìn sang, cô bé nhận ra, đây là Lý Bảo, con trai của Lý Phú Quý.



Tuy rằng ngôi làng này ít người, trẻ con chỉ có vài đứa, nhưng cô bé không thích chơi cùng người này, cho nên cũng không qua lại.



Lý Bảo gọi cô bé làm gì? "Làm sao?" Cô bé nhìn Lý Bảo càng lúc càng chạy đến gần mình, đột nhiên có dự cảm không tốt.



Mạch Mạch lùi lại vài bước, đã lùi vê phía sau cửa nhà, chỉ cần đóng cửa lại, Lý Bảo sẽ không thể chạm vào cô bé. Lý Bảo rõ ràng cũng nhận ra, vì vậy cậu ta giảm tốc độ, nói lắp bắp: "Mạch Mạch, tôi đến để xin lỗi... Cha tôi về nhà kể lại chuyện buổi sáng, bị mẹ tôi mắng một trận. Mẹ tôi nói, muốn lấy đồ của nhà người khác phải xin phép lịch sự, cha tôi là người không có lương tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận